Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thứ gọi là hổ cốt chính là cấp Thánh, rượu cũng là thánh cất hiếm có chứ không phải tùy tiện chết biến thành dược tề lĩnh vực Á Thánh, thứ này có thể giúp Á Thánh cường gân tráng cốt!
“Không sao, trở lại ta mời mọi người uống rượu!” Sở Phong vỗ vỗ bả vai Ánh Vô Địch.
“Đáng tiếc, ta còn chưa tiến vào lĩnh vực Á Thánh, vô phúc hưởng thụ.” Ánh Vô Địch than thở.
“Phát tài rồi, quá xa xỉ rồi nha, đây đều là thứ tốt cả!” Âu Dương Phong cười đến là rạng rỡ, vô cùng vui vẻ hào hứng.
Trên đường đi, Sở Phong phụ trách bảo vệ người đưa về tận nhà, còn nhiệm vụ vơ vét tài sản thì giao cho nó.
“Chu Quả mười ngàn năm, còn có Long Thiệt Thảo, gia tộc vừa rồi quả nhiên là nội tình thâm hậu giống như bổn thiên nga ta dự đoán, nhưng ta quá ngại ngùng, không biết đòi nhiều chút đại dược.” Cóc Âu Dương nói như vậy.
Sau lưng bọn họ còn có mười mấy người khác, ai nấy đều là thiên tài “được” bảo hộ đưa về tận nhà, trên đường vẫn luôn theo sát bọn họ, tận mắt trông thấy kẻ buôn người hợp tác với Bá Thần Thể làm thế nào bắt chẹt các gia tộc. Hiện tại nghe thấy trợ thủ của ma đầu – Bá Thần Thể nói những lời như vậy liền lập tức tái mặt.
Hắc thiên nga đều quá quen thuộc đối mặt với những gia tộc lớn. Nếu như là tiến vào gia tộc của bọn họ thì không cần suy nghĩ nhiều, tất nhiên phải hút no máu!
“Sở huynh, hà cớ gì phải như thế, làm như vậy được sao?” Ánh Vô Địch nhỏ giọng hỏi Sở Phong. Bởi vì dọc đường đi, y đều trông thấy Sở Phong đến cửa thu tiền, cả người vẫn luôn có cảm giác mất tự nhiên, y có cảm giác bản thân cũng tính là đồng lõa, lấy danh tiếng là “hộ tống” đám người kia về nhà.
Sở Phong thở dài một cái, nói: “Ngươi không hiểu cái khổ của ta, tự mình tiến hóa rất cần tài nguyên, phía sau ta còn cả đám huynh đệ đỗ nghèo khỉ, nghèo đến nỗi chỉ còn mỗi cái quần cộc ấy! Trong thời đại cải cách vũ trụ âm gian này, chúng ta chỉ có thể tự mình trở lên mạnh mẽ mới có thể tự bảo vệ bản thân, mà ta đã định sẵn là không thể giống như ngươi, đứng sau còn có gia tộc khổng lồ chống đỡ, ta bất đắc dĩ chỉ có thể tự lực cánh sinh.”
Sở Phong nghỉ một chút rồi lại nói tiếp: “Ta muốn trở lên mạnh mẽ. Tuy rằng hiện tại nhìn thì có vẻ phồn hoa như gấm, rực rỡ tựa mặt trời ban trưa, thế nhưng đây đều là tưởng tượng và huyễn ảo, lúc nào cũng có thể tan biến. Những người đó nếu đã thù địch với ta, từng nhắm vào ta, vậy thì ta cần gì khách khí với bọn chúng? Thu lấy chút tài nguyên từ trên người bọn họ thì đã làm sao? Vì quật khởi, vì để cho hậu đại của tinh cầu sinh mệnh mà ta đang gắn bó không phải rơi vào hoàn cảnh bất đắc dĩ mà phản kháng, phải lo lắng vì tài nguyên tiến hóa, hết thảy tiếng xấu đều để ta ôm lấy đi, người nào thích thì cứ việc nói, cứ vui vẻ làm lũ buôn người thôi!”
Ánh Vô Địch nghe hắn nói vậy, trong lòng liền sinh ra kính trọng: “Ngô huynh quả nhiên khí phách hơn người, việc huynh quật khởi liên quan đến vận mệnh của rất nhiều người, cho dù phải cõng tiếng xấu ngàn đời cũng không chối từ, ta cảm thấy thực khâm phục huynh!”
Hai mắt Ánh Vô Địch nóng rực, cảm thấy bản thân tiến hóa quá thuận lợi, trước giờ chưa từng thiếu thốn tài nguyên, đều có gia tộc giúp y lát sẵn con đường phía trước. Nghĩ đến đây, Ánh Vô Địch liền hiểu được nguyên nhân tại sao bản thân không mạnh bằng Sở Phong.
Khả năng chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về, một khi đã thuận mắt người nào thì cũng sẽ vừa lòng với mọi hành vi của người ta. Sau khi Ánh Vô Địch nghe Sở Phong nói xong, hiện tại chính là loại trạng thái này.
Mà muội muội Ánh Hiểu Hiểu của y ở bên cạnh lại không ngừng trợn trắng mắt, dựa vào sự hiểu biết của cô nhóc với Sở Phong, dáng vẻ nghiêm nghị đại nghĩa như kia một trăm phần trăm là nói mò!
Âu Dương Phong cũng cạn lời. Người trắng trợn vơ vét bán người có thể nói đến cao thượng như thế, nội hàm như thế cũng chỉ có thể là Sở Phong, ngoài ra không còn ai rồi.
Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện cũng lộ ra ánh mắt kinh dị, cảm thấy Ánh Vô Địch quả nhiên đã bị tẩy não, vô phương cứu chữa.
Lại là một tinh cầu khác, Hương Tượng Tộc (2) phụ trách mời công ty Trùng Động Thông Thiên mở ra một động trùng siêu cấp, dẫn thẳng đến tinh cầu Hương Tượng.
(2) Hương Tượng Tộc: tộc voi hương, “tượng” có nghĩa là con voi
Bộ tộc này cũng rất mạnh mẽ, cái gọi là “Hương Tượng độ hà” chính là để hình dung thân pháp siêu tuyệt của bọn chúng, có thể vượt qua tinh hà.
Tộc này hoàn toàn khác biệt so với Tượng Tộc thông thường, bọn chúng dựa vào tốc độ nhanh như chớp mà thành danh.
Tinh cầu này rất lớn, rộng rãi mà cổ xưa, chậm rãi chuyển động trong tinh không. Nhưng mà sau khi Sở Phong du sơn ngoạn thủy đến đây thì trong phút chốc đã khiếp sợ.
Mỗi lần đến khu vực quan trọng của tộc nào đó, hắn đều lặng lẽ sử dụng trường vực để thăm dò.
“Hương Tượng Tộc có lão Thánh Nhân tọa trấn, rất hùng mạnh!”
Sở Phong phát hiện được, sâu trong sơn mạch ở tộc này có một đoàn năng lượng hồn quang vô cùng to lớn, nó đang ẩn núp trong lòng núi. Nhưng chỉ cần là nơi có địa khí, Sở Phong đều có thể cảm ứng được.
Hắn một tay xách thần nữ của Hương Tượng Tộc làm con tin, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi!”
Lần này, Sở Phong tự dùng tiền mở ra trùng động siêu cấp mà bỏ chạy, đây chính là thứ gọi là đi đêm lắm có ngày gặp ma, chạy trời cho khỏi nắng!
Nếu không phải hắn nhạy cảm cảm ứng được thì ngày hôm nay chắc chắn sẽ bị lật thuyền!
Mặc dù bản thân đã là Đại Tông Sư trường vực, tự tin có thể áp chế Á Thánh. Thế nhưng chân chính đối đầu với Thánh Nhân thì lại khác, chắc chắn sẽ ăn thiệt thòi lớn.
Vì vậy Sở Phong rất quả quyết, trực tiếp tháo lui.
Mà ở chỗ sâu trong Hương Tượng Tộc, một vị lão tượng màu vàng đang ngồi xếp bằng trên đất, toàn thân đều là ký hiệu, nó than thở một tiếng, nói: “Thực cẩn thận a, trong nháy mắt đã biến mất rồi. Quên đi, một khi cưỡng chế kết thù với hắn, nếu giết không thể chết tên ma đầu kia, đợi đến khi hắn trưởng thành e rằng sẽ biến thành tai họa diệt tộc.”
Sau đó lão tượng liền bảo người lấy ra một chiếc hộp ngọc thạch mang vào tinh không đưa cho Sở Phong, bên trong có một gốc đại dược, cũng tính là kết giao.
Không lâu sau, Sở Phong tất nhiên là khách khách khí khí thả thần nữ của Hương Tượng Tộc đi.
Trải qua sự kiện lần này, Sở Phong lại càng thêm thận trọng, cũng không đi vào khu vực trọng yếu của các tộc nữa, thay vào đó là nhắc nhở phí bảo hộ trước, sau đó mới thả người.