Nhóm dịch: Thiên Tuyết
La Ung lạnh lùng mà tự phụ nói: "Câm miệng! Ta thấy hắn có điều thú vị. Trên người hắn có một ít Hô Hấp Pháp cổ xưa đáng để ta nghiên cứu một phen."
Trong lúc nói chuyện, khí tức của gã càng gia tăng, đè ép xuống Sở Phong.
Có thể nhìn ra được người này thật sự lạnh lùng vô tình. Lúc này mà gã vẫn còn rất thoải mái, vô cùng tự tin, không có vì mấy vị đường đệ chết đi mà tâm tình không tốt.
Sở Phong cười gằn, nói: "Nói giống như ngươi dùng cái gọi là Đả Thần Tiên đó thì có thể giết ta ngay tức khắc ấy. Nếu không phải muốn phỏng đoán mấy vị bá chủ trẻ tuổi hàng đầu của vũ trụ Hỗn Độn có cân lượng thế nào để suy đoán tình hình ngoài vũ trụ này thì ta cũng chả thèm chơi đùa với ngươi."
Hắn có Trường Vực làm bản lĩnh, nếu đám người đang quan sát cuộc chiến lui ra đủ xa, một khi hắn bắt đầu thi triển, kích hoạt phù văn ẩn trong núi sông thì làm gì đến nỗi cả người bị thương như thế này.
Nhưng như lời hắn đã nói, tuy trong lòng có lửa giận nhưng hắn cũng muốn nhìn xem năng lực của Tiến Hoá giả vũ trụ khác như thế nào.
Trong trận đánh này, Sở Phong đã tự cảm nhận được mấy chỗ thiếu sót của bản thân. Do hắn nửa chừng mới học nghề, không phải từ nhỏ đã đi theo con đường tiến hoá nên nhiều chỗ quả đúng là chưa được hoàn hảo.
Nếu từ nhỏ đã bồi dưỡng bản thân theo bản chép tay mà Hồ Ly lông vàng ở Dị Vực cho hắn thì chắc chắn hắn sẽ còn mạnh hơn nữa!
Trong một thoáng, trong lòng Sở Phong dao động, thật muốn chuyển thế luân hồi đi Dương Gian để bắt đầu lại từ đầu, dựa theo trình tự trên bản chép tay của đại năng Dương Gian nhằm bồi dưỡng truyền nhân mạnh nhất mà tu luyện mỗi một cảnh giới tiến hoá đến mức hoàn mỹ nhất.
Ầm!
Đại chiến lại tiếp tục.
Sở Phong kết luận, sức mạnh của vũ trụ Hỗn Độn vượt quá mức tưởng tượng của hắn, còn hơn cả người ở Dị Vực kia nữa!
Có điều, hắn cân nhắc một chút cũng hiểu rõ, bởi vì vũ trụ Hỗn Độn chỉ có hai nhà mạnh nhất, vừa nắm giữ Hô Hấp Pháp vô cùng mạnh, vừa thông hiểu thuật pháp của Dị Vực.
Sở Phong từ lâu đã biết trong vũ trụ Hỗn Độn có Thần, các tộc mạnh và lợi hại nhất đều có người kế thừa thần vị!
Mà những thần vị kia đều đến từ Dị Vực!
Hơn nữa, có thể thoát ra khỏi Dị Vực, cuối cùng còn băng qua được đại dương Hỗn Độn của Thần thì tuyệt đối đều là những vị khủng bố nhất. Thần vị mà bọn họ lưu lại ở vũ trụ Hỗn Độn như thế nào có thể tưởng tượng đến.
Một khi có người kế thừa được nó, vậy chắc chắn sẽ bồi dưỡng nên siêu Thần!
Mà những gia tộc như vậy nội tình chắc chắn sẽ rất đáng sợ, ví dụ như Hỗn Độn Thiên Thần Cung, Trích Tiên Quật, Di Đà Tự, Vạn Thần Cung,…!
"Ta muốn giết ngươi, chuẩn bị xong chưa!" La Ung cười nhạt, càng lúc càng thể hiện ra sự thong dong tự tin, nhìn kỹ có thể thấy được bao quanh cơ thể gã có một luồng gió xoáy màu vàng tràn trề huyết khí đang cuộn trào. Gã đang gia tăng thực lực, thân thể phát sáng rực rỡ như được khắc những phù hiệu bằng kim loại, trông ngày càng loá mắt.
Gã đang từng bước tích trữ năng lượng, muốn dùng thân thể gần chạm ngưỡng Á Thánh để nghiền ép Sở Phong, sau đó giết chết hắn!
"Giết!"
Đại chiến càng lúc càng kịch liệt, La Ung bất ngờ vung chưởng, cả người giống như một con mãnh thú thời tiền sử xổng chuồng xông ra. Gã giống như đang nghĩ một khi đã xông ra khỏi Hỗn Độn, xuất hiện ở nhân gian thì phải đại khai sát giới, tàn sát tứ phương.
Bịch bịch bịch!
Trong lúc chém giết kịch liệt, Sở Phong phát hiện thân thể có tỳ vết quả nhiên khiến hắn ăn khổ, chỉ cần bị va chạm, hổ khẩu của hắn sẽ chảy máu ồ ạt, hai tay đều đang đau nhức, có khả năng sẽ bị chặt đứt.
Hồn Quang của hắn đã tu luyện tới phần cuối của cấp Kim Thân, nhưng thân thể vẫn chưa theo kịp nên vẫn còn có chút khuyết điểm.
Lúc trước, hắn thường xông lên một cách ngang tàng như thế để đè ép người khác, nhưng hiện tại bản thân lại phải tự trải nghiệm loại chịu thiệt lớn này.
"Nếu như chỉ có chừng ấy thủ đoạn, mơ tưởng muốn lấy Hồn Quang kiềm chế ta thì ngươi có thể đi chết là được rồi. Thân thể của ta là độc nhất vô nhị, có thể trấn áp tất cả hồn thuật!"
Tiểu Thánh La Ung sừng sững nói.
Gã tuy rằng rất đáng ghét, hành sự cũng cực kỳ ác độc, nhưng thực lực quả thật mạnh mẽ khủng khiếp, là một trong chín vị tiểu Thánh mạnh mẽ nhất trong vũ trụ Hỗn Độn.
Bên trong Đại Mộng Tịnh Thổ, nhiều người đang vô cùng sầu lo, không ít người lúc này đang thật lòng thật dạ hy vọng Sở Phong có thể thắng, xoá sạch sự kiêu căng của tên tiểu Thánh ngang ngược đến từ ngoài vũ trụ này, đánh tan tác vầng sáng bất bại của gã.
Nhưng mọi người đều nhìn thấy Sở Phong đang chảy máu, hổ khẩu bị Thiên Thần chưởng vô cùng mạnh mẽ đánh rách, hai tay loang lổ vết thương cùng máu huyết, lúc này cũng đang run rẩy kịch liệt.
Mọi người ý thức được điều không ổn, cảm thấy Sở Phong đang gặp nguy hiểm.
Đặc biệt là đám Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong, Hổ Đông Bắc, người nào sắc mặt cũng khó coi. Sở Phong thế mà lại có thể thất bại.
Thiếu nữ Hi không nói lời nào, vừa nắm dù Thiên Đạo vừa không ngừng suy tính, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng phóng ra!
Tần Lạc Âm thì khiếp đảm, lần đầu tiên nàng thấy được Sở Phong đánh đâu thắng đó không gì cản nổi lại gặp phải kiếp nạn này. Nàng lộ vẻ ưu sầu lo lắng.
"Không thể nào, Sở Phong sẽ bị đánh bại sao?"
"Chuyện chưa từng có, người ở ngoài vũ trụ đáng sợ vậy sao?"
Người xem trực tiếp trên khắp vũ trụ đều khiếp sợ, thanh âm nhốn nháo không ngừng vang lên, không cách nào bình tĩnh lại được.
La Ung giống như được Thần phù trợ, ngang ngược vô cùng. Gã phóng ra tia sáng ngập trời, một bên lao về phía trước đánh giết, một bên còn có thể cười nhạt, nói: "Sở Phong, tất cả các cấp độ tu hành của ngươi đều có tỳ vết, không được xem là toàn vẹn, nhưng có thể theo ta chiến đấu một thời gian dài như vậy cũng coi như là không tồi. Ngươi có thể lên đường được rồi đấy!"
Sở Phong hai tay run run, giữa các ngón tay chảy đầy máu, hổ khẩu cũng bị xé rách không còn hình dạng gì, thậm chí lộ cả xương ngón tay.
Có thể nhìn thấy, bên trong dòng máu đỏ sẫm kia còn có ánh sáng xanh nhàn nhạt, rất nhu hòa, óng ánh trong suốt.
Sở Phong thở dài một hơi, nói: "Khuyết thiếu một khoảng thời gian tu luyện, không gia tăng thân thể lên mức cực điểm là thiếu sót lớn nhất trong trận chiến này."
Hắn thế mà lại đang tổng kết trận chiến, không ủ rũ, cũng không nhụt chí, nói: "Ngươi dùng máu Thiên Thần rèn luyện ra thân thể mạnh mẽ, ta dùng máu của chính mình để thăng cấp. Không nghĩ tới, lần đầu tiên kích hoạt trong khi chiến đấu lại dùng trên người ngươi, coi như ngươi chết cũng có thể nhắm mắt!"