Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Khách quý tôn kính, bởi vì ngài lại cung cấp thêm một chút bề ngoài tinh cầu của kỵ sĩ Tinh Không lâu năm đang sống, lượng công việc của chúng tôi càng lớn, tìm kiếm trong dữ liệu rất khó khăn, phải so sánh các bức tranh với nhau, nhưng mà may mà đã có manh mối, nếu như ngài cần bây giờ lên đường, tọa độ nào đó đã xác định, có thể vì ngài mở Trùng Động.”
Sở Phong gật đầu, mặt trầm xuống, nói: “Rất tốt, lập tức mở siêu cấp Trùng Động, ta nhất định sẽ cố gắng diệt sạch đám kỵ sĩ Tinh Không này, hy vọng công ty Thông Thiên Trùng Động sẽ không làm ta thất vọng!”
La Ma tinh, một hành tinh rất nhỏ, rất vắng vẻ, trong một góc ở vũ trụ, dường như không ai hỏi hăn và quan tâm, rất ít khi có cường giả đi qua nơi này.
Đà Lam ẩn cư ở đây, lão tắm nắng ban mai, ngồi trên ghế dựa bên vách núi, cảm nhận sức sống của mặt trời mọc phía Đông, khiến thân thể già nua này của lão cảm thấy dường như lại khôi phục sức sống.
Lúc này, lão cười nhàn nhạt, có giễu cợt cũng có bất mãn, lên tiếng trên sân thượng Hắc Huyết: “Thật ra nực cười, ban đầu địa cầu bị chúng ta đánh cho tàn phế, bây giờ tro tàn lại cháy, còn vọng tưởng quật khởi, ai đã đầu hàng, dựa vào bọn họ cũng xứng vào top mười? Cao thủ đều đứt đoạn rồi, hữu danh vô thực! Cho dù chúng ta có già rồi, nếu thành viên kỵ sĩ Tinh Không chúng ta đều còn sống, diệt bọn họ một lần nữa cũng được! Còn cả tên nhãi Sở Phong kia, thật là kiêu ngạo, nhưng ta thấy hắn tướng đoản mệnh, sống không lâu, xem đi, không lâu nữa sẽ bị người ta tát thành bùn nhão thôi!”
Xuyên qua sân thượng Hắc Huyết có thể nhìn thấy, nụ cười lạnh của lão Đà Lam kia, có bao nhiêu vẻ châm chọc, trong đáy mắt cũng có tàn nhẫn và cay nghiệt.
Nhưng, lão vừa nói xong, sau lưng lão, phía trên vách núi ngập tràn ánh bình minh, Trùng Động im lặng mở ra, Sở Phong đột nhiên giáng xuống!
“Hử?” Đà Lam cảm giác được động tĩnh, đứng dậy, đột nhiên xoay người, đã làm ra động tác phòng ngự trước tiên.
Nhưng mà, cho dù lão là Kim Thân đại viên mãn cũng không được, cho dù tích lũy đủ ngày tháng lâu dài, đạo hạnh cao thâm cực kỳ, cũng không thể tránh thoát được.
Huyết khí của lão khô cạn, thân thể già yếu, một thân đạo hạnh khủng bố vận chuyển không thông, bị Sở Phong từ trên trời xuống bóp lấy cổ, xách thẳng lên.
Lúc này, trong mắt Sở Phong toàn là sự lạnh lùng, vô tình đáng sợ, giống như xách một con chó già vậy, cúi đầu quan sát lão, lạnh giọng nói: “Kỵ sĩ Tinh Không, cặn bã, ngươi rất tự phụ và kiêu ngạo, trầm mê trong quá khứ huy hoàng? Sở Phong gia gia của ngươi đến thu nợ đây!”
Trong Tinh Hải nhốn nháo, mọi người khiếp sợ, Sở Phong đại ma đầu lại trực tiếp giết tới cửa rồi, tìm đến nơi ẩn cư của một vị kỵ sĩ Tinh Không, thật kinh khủng.
“Ngươi, ngươi, ngươi.....” Bản thân Đà Lam cũng chấn động, giọng nói đang run rẩy, lão liều mạng giãy dụa, nhưng bị Sở Phong khống chế không thể động đậy, cổ sắp bị bẻ gãy, sắc mặt nghẹt thở đỏ lên, gân xanh nổi lên, tay chân đều đang giãy dụa kịch liệt, nhưng không thoát được.
“Ngươi cái gì mà ngươi, lão cặn bã, ta tiễn từng người các ngươi lên đường, đợi hết cho ta!” Sở Phong quát lên.
Sau đó, phù một tiếng, một tay hắn cho nổ Đà Lam, máu văng khắp nơi, sau đó lại thêm một nhát đao Luân Hồi, để tinh thần thể khác kêu rên, hòa tan ra, muốn thoát một tia chấp niệm cũng không được, sống sờ sờ bị treo cổ triệt để, hình thần đều diệt.
“Gia gia ta, năm đó giết đám người chạy nạn ở địa cầu không ngớt, máu chảy thành sông, tạo nên huy hoàng cho tộc ta ngày nay......” Tên đời sau của kỵ sĩ Tinh Không kia, nói đến đây, tiếng nói đột nhiên im bặt, bởi vì gã thấy livestream Đà Lam chết.
Cũng trong nháy mắt đó, gã lông tóc dựng đứng, pháo đài trên không của gã, hư không hé ra, Trùng Động xuất hiện, Sở Phong dính máu, giáng lâm.
“Một hậu nhân của cặn bã, cũng dám xưng huy hoàng, cũng dám khiêu khích như vậy, chết đi!” Sở Phong từ trên trời giáng xuống, một chân dẫm lên, tên hậu nhân của kỵ sĩ Tinh Không phịch một tiếng hóa thành một vũng máu, trực tiếp bị dẫm nổ.
Sở Phong hét lên: “Các ngươi đợi đó, tẩy sạch cổ họng, chuẩn bị chết đi, kỵ sĩ Tinh Không một tên cũng không được sống, đều phải xuống địa ngục, đều phải chết hết!”
Trong phút chốc, hắn đã tung hoành vũ trụ, tự tay giết kỵ sĩ Tinh Không, năng suất cao đáng sợ.
Ngày xưa, trưởng tôn của vị kỵ sĩ rất nổi danh tinh không kia ngay cả hừ cũng chưa kịp hừ một tiếng, đã bị Sở Phong một cước giẫm nổ tại chỗ, hình thần câu diệt.
Cảnh tượng này vẫn được phát sóng trực tiếp truyền ra ngoài, khiến cho khắp tinh hải chấn động kịch liệt, Sở đại ma đầu làm sao để thấy được kẻ địch? Khiến cho khắp nơi liên quan cực kỳ căng thẳng và bất an.
Sở Phong dừng trên không trung, tóc bay tán loạn, con ngươi giống như mũi giáo lạnh băng, nói: "Kỵ sĩ tinh không xấu danh rõ ràng, chỉ dám khinh nhục người già yếu, phụ nữ và trẻ em, đều là hạng người không biết xấu hổ, các ngươi có cái gì mà khoe ra, có gan thì lăn ra đây hết cho ta, một mình ta đánh nổ tung một trăm người các ngươi!"
Hắn đằng đằng sát khí, tuy đã chém giết hai người, nhưng trong lòng vẫn ngập tràn lửa giận, khi ở trên mặt trăng, hắn đã từng nhìn thấy những dấu vết lịch sử đó, tựa như đã trả qua một trận chiến thật sự.
Đám kỵ sĩ tinh không này máu lạnh tàn nhẫn, ngay cả đứa nhỏ đang tập tễnh học đi cũng bị một đao chém thành hai nửa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt kia tràn ngập hoảng sợ, dính đầy máu tươi, ngã trong vũng máu, thật sự rất thảm thương.
Còn có phụ nữ có thai cũng bị đám kỵ sĩ vô nhân tính này cười lớn dùng ngọn giáo đâm chết, một xác hai mạng, sau đó vứt mạnh ra ngoài, bọn chúng còn thi nhau xem ai giết được nhiều người hơn.
Đây là một đám máu lạnh, không có chút nhân tính nào, hơn nữa không ra tay với thanh niên trai tráng, mà chỉ đuổi giết một đám người già yếu, chủ yếu là phụ nữ và trẻ em.
Sở Phong đã dừng lại trên hành tinh bé nhỏ này một thời gian, giải cứu tất cả các nô lệ, thẳng tay đánh chết đám người kỵ sĩ tinh không, thay đổi địa vị thống trị nơi này.
Nhưng hắn cũng khẽ thở dài, hậu duệ của trái đất thượng cổ trước đây đã hoàn toàn bị nô lệ hóa, rất khó có thể thay đổi tinh thần ý chí, hoàn toàn bị phế bỏ.
Sở Phong đứng trên vị trí của bọn họ suy nghĩ, nếu nơi này phát triển, dù sao bọn họ cũng đã thân thể tự do, chỉ là trên tinh thần đã không còn thuộc về địa cầu.
Giống như Tây Lâm tộc kia, tuy cùng chung nguồn gốc với trái đất nhưng trên tinh thần đã sớm rời đi và phản bội, hiện tại không còn quan hệ với trái đất, đã như kẻ thù ngoại tộc.