Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1864 - Chương 1864: Từ Nay Về Sau Thế Gian Không Còn Luân Hồi (1)

Thánh Khư Chương 1864: Từ nay về sau thế gian không còn Luân Hồi (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một đám Thánh Nhân cứ như vậy bị Sở Phong chặt chém cho đến chết, không sót lại một ai. Máu tươi chảy tràn ra khỏi Đại Uyên, chỉ còn lưu lại mấy khối xương trắng còn vương chút máu.

Lúc này nếu hỏi ai đang có cảm thụ sâu sắc nhất thì ngoài ba vị Thánh của Á Tiên Tộc ra chắc chắn không ai sánh bằng. Ba người dù có là Thánh giả siêu cấp sống sót từ thời viễn cổ thì lúc này cũng dựng hết cả lông tóc, da gà nổi rần rần. Mẹ ơi, thật hung tàn và đáng sợ, tên tiểu ma đầu Sở Phong này giết Thánh cứ như đang xắt cải trắng ấy, mười chín vị Thánh nhân cứ thế mà bị giết sạch.

Có vài vị Thánh giả là người cùng thế hệ với ba vị Thánh của Á Tiên Tộc, từ thời trai trẻ đã nhận biết nhau, từng giao thủ, đấu đá nhau, cũng đã từng hợp tác, có thể hô một câu bạn cũ, thế mà giờ đây đều chết ngay trước mặt bọn họ.

Ba Thánh khắp người đều là Thi huyết, nhưng giờ không dám rên một tiếng, mấy câu gì đại loại như "bất kính" hay "cố ý nhằm vào bọn ta" cũng không dám hé nửa chữ.

“Ba tên cháu già này cũng thật là thành thật, không thấy kháng nghị hay rên la bị khinh nhờn Thánh uy nha. Các ngươi nhìn xem, máu chó xối từ đầu xuống chân thế kia đúng là đủ thảm hại.”

Âu Dương Phong châm chọc đủ kiểu, tuyệt không quan tâm mặt mũi của Á Tiên tộc. Hắn và đám đại yêu Côn Lôn tất nhiên thấy rõ ai là chân tâm thật ý tới cứu người, ai là qua loa bày vẻ cho có lệ.

Đám đệ tử của Thi Tộc, Thiên Thần tộc,... đều đang nghiến răng nghiến lợi. Thánh giả trong tộc chết cả rồi, máu tưới khắp Đại Uyên sao lại thành máu chó?

Á Tiên Tộc cũng bất mãn. Con trai Quân Đà lại dám trưng ra vẻ mặt khinh thường mà miệt thị ba Đại Thánh Giả như thế, thật đúng là trẻ tuổi tự mãn.

Mọi người lúc này lại nhất trí im lặng, rất muốn nói một câu: hiện tại ngay cả rồng cũng phải cuộn mình lại, hổ dữ Thái Cổ cũng phải chui vào ổ mà trốn, ai dám khiêu chiến với tên Sở đại ma đầu đang lên cơn giết người thế kia? Sẽ bị rơi đầu đó, ba Thánh của Á Tiên Tộc cũng còn chưa dám đâu!

Trên vũ trụ, mọi người thân mình thì run lẩy bẩy mà xương cốt thì toả ra khí lạnh. Một đám Thánh nhân thế mà đã chết rồi, đây là sự kiện siêu cấp lớn chấn động cả Tinh Hải, sẽ là một nét bút dày được ghi lại trong lịch sử Tiến Hóa.

Sau trận này, Á Thánh Ngô Luân Hồi, hay chính là đại ma đầu Sở Phong, sẽ nổi danh là người một tay che trời, đồ sát mười chín vị Thánh Nhân, quá mức kinh thế hãi tục.

“Sao cứ phải oan oan tương báo như thế? Ta thật không muốn sát sinh, nhưng bọn người già mà không nên nết này cứ phải ép ta đến bước đường không thể không ra tay này. Đáng tiếc cho thanh danh Luân Hồi Vương nghĩa khí ngút trời mà ta vất vả kiếm được ghê, vốn dĩ không muốn nhìn thấy nhất chính là máu tanh, kết quả giờ lại phải ra tay giết địch, cứ giết tên này lại trồi ra tên khác.”

Sở Phong đứng đó thở dài than ngắn, không ngừng lắc đầu tỏ vẻ ta đây chỉ là bất đắc dĩ.

“Mẹ nó, ta thật muốn đi Đại Uyên làm thịt đại ma đầu Sở Phong. Sao hắn có thể giả bộ đỉnh thế nhỉ, đã giết sạch nhiều vị Thánh, gây ra chuyện lớn chấn động vũ trụ thế rồi mà còn nghĩ mình là hoa sen trắng (1)?”

(1) Hoa sen trắng: hay bạch liên hoa, là từ lóng của Trung Quốc ý chỉ những cô gái sở hữu vẻ ngoại hiền dịu và luôn tỏ ra ngây thơ, vô hại.

Tây Lâm Tộc, Thi Tộc đều đang loạn cào cào, sau khi giết hết Thánh giả tộc bọn họ rồi mà tên ma đầu hai tay dính đầy máu thế mà còn dám làm bộ sói già vẫy đuôi, thật đáng giận mà!

Nhưng bọn họ lại chỉ đành thở dài, mình cũng không thể làm gì được hắn, ai đi người đó chết trước!

“Ôi chao, nhân dịp này ta cũng thẳng thắn thừa nhận, ta chính là Sở Phong!” Lời này của Sở Phong lập tức khiến nhân mã khắp nơi đều ngu người.

Nhiều người rất muốn nói một câu, ngươi không thừa nhận chúng ta cũng biết, còn cần phải làm ra vẻ trịnh trọng thế sao?

Chỉ có Á Tiên Tộc là chấn động. Bọn họ biết, Sở Phong đây là làm rõ thân phận để cắt đứt quan hệ một cách chính thức, không còn lấy thân phận Ngô Luân Hồi để đăng môn nữa!

Ba vị Thánh đang có mặt tại hiện trường lúc này càng cảm thụ sâu sắc chuyện đó, bọn họ cảm nhận rõ được trên thân Sở Phong toả ra một luồng khí lạnh lẽo thấu xương, nhìn hắn giống như muốn xông lên giết bọn họ.

Tuy vậy, đến cuối cùng Sở Phong cũng không có động thủ. Dù thế nào thì đây cũng là trưởng bối của Ánh Hiểu Hiểu, quan hệ lúc trước của hắn với ba huynh muội kia cũng không tệ, vả lại Ánh Trích Tiên còn truyền cho hắn thần thuật Âm Dương, những việc cùng nhau trải qua ở Dị Vực vẫn còn ở trước mắt.

May mắn ba Thánh không có động thủ, vẫn còn khắc chế, bằng không Sở Phong cũng sẽ không lưu tình chém sạch hết!

Trong nháy mắt, tộc khác cũng biết ý của Sở Phong, hắn và Á Tiên Tộc đã sinh ra ngăn cách, không còn cách nào quay trở lại như lúc ban đầu.

“Hiện tại, ta lấy tư cách của Sở Phong lặp lại lần nữa, vốn ta một lòng hướng thiện, nhưng các ngươi lại bức bách ta, vì vậy ta phải đành phạm phải sát giới, hai tay nhuốm máu, rất là tiếc hận. Khó được các vị đồng đạo hậu ái, nói ta đôn hậu thiện lương, đáng tiếc mấy lão già vô liêm sỉ này phá hỏng một thân Kim Thân nhân hậu thiện lượng, không muốn không sát sinh của ta, quả nhiên trên đời chuyện không như ý chiếm đến tám, chín phần, ông trời đúng là bạc bẽo mà.”

Sở Phong ngửa mặt lên trời than thở, làm một bộ sói già vẫy đuôi, khiến cho mấy gia tộc lớn căm thù hắn hận đến ngứa cả hàm răng, vô số người hận không thể dùng bàn chân giẫm xuống mặt cái mặt dày của hắn rồi nghiến qua nghiến lại.

Ba Thánh của Á Tiên Tộc minh bạch, Sở Phong đây là đang khẳng định lại ý của mình, cũng là đang nói cho ba người bọn họ, vốn dĩ hắn muốn đi một con đường khác, để mình tiếp tục làm Ngô Luân Hồi, giữ quan hệ chặt chẽ với Á Tiên Tộc, nhưng ngay lúc này, thế gian đã không còn Ngô Luân Hồi nữa!

Tam Thánh sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Sự can thiệp và cách xử sự của bọn họ đã khiến Sở Phong lạnh tâm, quyết định huỷ bỏ quan hệ với Á Tiên Tộc.

“Huynh đệ, tiếp theo chúng ta làm gì đây, lại làm một chuyến lớn nữa sao?” Đại Hắc Ngưu đứng từ đằng xa gào lớn.

Sở Phong đáp lại: “Không sai, xử lý hết mấy tên đối địch đặc biệt đuổi đến Đại Uyên đi. Đứa nào to mồm nói muốn cười trên nỗi đau của ta hay xem ta chết cứ thẳng tay xử đẹp, một tên cũng không chừa lại!”

Bình Luận (0)
Comment