Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 1936 - Chương 1936: Chết Không Sợ Hãi (2)

Thánh Khư Chương 1936: Chết không sợ hãi (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Lôi công năm đó, song đại chùy đập cho cường giả khắp nơi trong Tinh Hải cúi đầu, được xưng là không ai địch nổi, tung hoành một đời, lưu lại truyền thuyết vô tận.”

“Người này ngạo mạn các tộc, chân chính huy hoàng một thế hệ!”

Trong vũ trụ, tên tuổi lâu năm ở các tộc thật sự bị chấn động không nhẹ, ai cũng không ngờ còn có thể gặp lại người này, vậy mà còn sống xuất hiện trên thế gian.

“Nếu như không phải Thiên Đạo gọi tên lão, cho dù lão xuất hiện, chúng ta cũng không biết thân phận lão, thời đại quá lâu rồi, đây là người mạnh mẽ tuyệt thế một đời đó!”

Trong Tinh Không, rất nhiều người phấn chấn, kích động vô cùng.

“Giết!”

Lúc này, mấy người bên bờ vũ trụ không dừng tay, tiếp tục đánh về phía cường giả cấp Ánh Chiếu.

Phù!

Trong chớp mắt, có bốn người mất mạng, ngay cả Quỳ Ngưu cũng liều mạng giết một người.

Hơn nữa, bọn họ cùng nhau đánh lão hoàng thử lang, biết nó mới là nhân vật trung tâm.

“A.... các ngươi mau đến đây, đừng đợi nữa!” Lão hoàng thử lang thét chói tai, suy diễn và bói toán là lĩnh vực sở trường của nó, nhưng chiến đấu không phải thế mạnh của nó.

Trong hỗn độn, một chiếc tàu to lớn xa xa đến, vô cùng có áp lực, nhân gian vẫn có người chưa lộ mặt, bây giờ lộ ra một bóng dáng khủng bố.

Điều này làm mọi người tuyệt vọng!

Cùng lúc này, lão thiên cẩu, quạ đen, thủ lĩnh kia sống lại, thay da thịt và hồn quang mới, che trước mặt Hoàng Thần Sư, che chở nó phía sau.

“Tưởng bọn ta đến bừa vậy sao? Không giết chết các ngươi đám thực lực cao thủ đứng đầu mảnh vũ trụ này, sao có thể đến!”

Lão thiên cẩu cười lạnh, đồng thời đầu tim hơi run rẩy, nó bị giết chết liên tiếp mấy lần, phù chết thay chỉ có thể dùng một lần nữa, cảm giác sợ hãi.

Nếu không có thần phù trên người, lần này nó sẽ chết ở vũ trụ âm phủ, chênh lệch quá lớn so với nó dự liệu trước đó.

“Uuu.....”

Trong hỗn độn, chiến tàu khổng lồ phát ra tiếng kèn, hùng hồn và nặng trĩu, khiếp sợ lòng người, một vài bóng dáng đứng trên đó, đều là cấp Ánh Chiếu, trên đó đủ bốn vị bán thần!

Lôi công cũng lo lắng trong lòng, ban nãy lão có thể giết đám quạ đen ngay tức khắc, là vì nắm chắc thời cơ tốt, hơn nữa là tập kích, thật ra chiến lực thật sự xấp xỉ Thiên Đao Ngô Hưng Khôn.

Bây giờ đối diện lại đến mấy bán thần, bảo bọn họ đánh thế nào? Đây là cục diện khiến người ta tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, các tộc của vũ trụ âm phủ đều sản sinh cảm giác vô lực, quan sát trận chiến như vậy, lại thấy nhân gian còn có người đến, tâm hoàn toàn nguội lạnh, cả tinh không đều tĩnh mịch.

Lúc trước thấy Lôi công xuất hiện, mọi người còn hưng phấn và kích động vô cùng, nhưng bây giờ xem ra, thật sự không thể so với nhân gian, bên trong kém quá xa.

Âm phủ chỉ có mấy người có thể chinh chiến thôi, còn nhân gian một nhóm người tùy ý đến cũng có thể diệt toàn bộ người tiến hóa mạnh nhất của vũ trụ này!

Trong sương mù hỗn độn, chiến tàu lớn kia dần dần hiện rõ, ngoại trừ bốn vị bán thần ra còn hai mươi mấy cao thủ cấp Ánh Chiếu, ai ai thực lực cũng rất mạnh, tương đối đáng sợ!

Bọn họ vẫn chưa thoát khỏi vùng hỗn độn, đã áp bức người khác nghẹt thở!

“Giết!”

Lúc này, Lôi công, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn, Bỉ Ngạn Hoa không chịu thua, đánh lên trước.

Cùng lúc đó, Quỳ Ngưu cũng rống lên, toàn thân phát sáng, bổ về phía quạ đen, nhắm chuẩn đối thủ này.

“Tiểu Quỳ!”

Giọng Thiên Đao Ngô Hưng Khôn khàn khàn, hét lớn, khóe mắt của đại hán cường tráng này đã sắp nứt, có vết máu chảy ra, tóc tai bù xù.

Bởi vì, hắn ta nhìn thấy Quỳ Ngưu muốn tự bạo.

Xa xa, chiến tàu lớn kia đã đến, không nhanh không chậm, không vội ra tay, bởi vì đám người lão thiên cẩu bên này vẫn còn đối phó được.

Ngô Hưng Khôn liều mạng chém giết, liều mạng đến nỗi sườn trái bị lão thiên cẩu cào ra vết thương khủng bố, cũng đánh qua, cứu lại lão đồng bọn Quỳ Ngưu của mình.

“Ngô, ta đi trước một bước, chúng ta đã ở tuổi này rồi, sinh tử không đáng sợ, không có gì lớn lao!” Quỳ Ngưu gầm nhẹ, sau đó nó bắt đầu thiêu hủy, ánh sáng rực rỡ chói mắt, thân thể nứt nẻ, hồn quang sôi trào, sắp nổ.

Nó suy diễn thế giới sấm sét, hiện lên căn nguyên tia chớp vô tận, khóa quạ đen lại, muốn kéo nó cùng lên đường.

“Quạ!” Quạ đen ra sức giãy dụa, bay lên trời, ánh sáng đen bay vụt lên, áp chế thế gian, tràn đầy khí tức đáng sợ, nó cười lạnh nói: “Muốn kéo ta lên đường, ngươi vẫn không khóa được ta, tự mình chết đi!”

Khoảnh khắc này, thân pháp của nó quá dọa người, giống như có lực của thời gian tràn ngập, xuyên qua trong đường hầm kỳ lạ, tránh đi thế giới căn nguyên sấm sét, muốn nhảy ra khỏi cục diện chết chóc.

“Thế giới sấm sét vô biên!” Quỳ Ngưu rít gào, tiếng rống chấn trời, quanh thân đều phát ra hào quang hừng hực, nó tan rã rồi, hơn nữa, tia chớp đan vào thành thế giới kéo dài vô tận, kéo quạ đen về, đồng thời bao trùm lão thiên cẩu, thủ lĩnh kia và những kẻ thù cấp Ánh Chiếu.

“Giúp ta cản lại!” Lão thiên cẩu kinh sợ nhất, phù chết thay của nó chỉ có thể dùng một lần nữa, không muốn hao đi lần này, liều mạng tránh thoát.

Thủ lĩnh kia xem như phúc hậu, tay cầm đao ba mũi hai lưỡi, trực tiếp bổ vào chỗ sâu trong sấm sét, giúp lão thiên cẩu cản lại sấm sét chí mạng, liều mạng phản kích!

Ầm!

Nổ mạnh kịch liệt, quạ đen hét thảm, nó tan rã rồi, tan xương nát thịt!

Bên kia thủ lĩnh kia cũng nổ, biến thành máu, lúc này còn có hai vị cao thủ cấp Ánh Chiếu hoàn toàn bị bao trùm, chết thảm hoàn toàn.

“A......” Lão quạ đen gào thét, sống lại ở phía xa.

Xoạt!

Mắt Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đỏ tươi, chém tới, bổ cho nó một đao, khiến nó chết thêm một lần, bị giết chết tại chỗ.

“A.......” Cùng lúc đó, thủ lĩnh kia vừa xuất hiện, cũng bị giết một lần.

Ầm!

Bỉ Ngạn Hoa điên cuồng ra tay, chặn đứng lão thiên cẩu bị nổ máu chảy đầm đìa, suýt chết, đang chạy trốn, trực tiếp xuyên thủng mi tâm, khiến phù chết thay của nó bị hao phí.

Lão thiên cẩu hoảng sợ, sau khi thân thể tạo ra lần nữa, liều mạng chạy trốn, chạy về phía hỗn độn.

Xoạt!

Một thanh đại chùy bay tới, chém đứt nửa thân nó, nó kêu thảm, không dám chiến tiếp, chỉ bỏ chạy.

Cùng lúc đó, chiến tàu kia ra khỏi hỗn độn, hai đại cường giả bay ra, cản đường đi của mọi người, che chở đám người Hoàng Thần Sư.

“Hoảng cái gì, lão thiên cẩu ngươi hơi yếu đuối rồi đó.” Một người nói.

“Quỳ Ngưu!” Xa xa, Thiên Đao Ngô Hưng Khôn đỏ mắt, tóc tai rối vù, ngẩng lên trời rống, đồng bọn bầu bạn hơn nửa đời chết đi, thần hình hủy diệt.

Đồng bạn này lúc đầu chỉ là một ấu thú đã bắt đầu đuổi theo hắn ta, là hắn ta đích thân nuôi lớn, từ ngây thơ đến thành niên, rồi đến tiếp cận thần thú, chinh chiến thiên hạ, cùng sinh cùng tử, còn thân hơn người thân, kết quả tử biệt như vậy, hắn ta oán hận ngập trời!

Bình Luận (0)
Comment