Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thậm chí, núi sông trước mặt kỳ vĩ, có đỉnh núi xinh đẹp có thác nước vàng, có mây tiên lượn lờ linh khí bốc hơi, có hồ nhỏ trong vắt tĩnh lặng, ngập tràn thụy khí, ánh sáng tốt lành chiếu khắp mọi nơi.
Sở Phong nghi ngờ, đây là đệ nhất cấm địa? Quả là tiên cảnh!
Tiểu Chu Tước rất hồi hộp, nói: "Nơi này chính là đệ nhất cấm địa thế giới bọn ta, từ xưa đến nay cũng không biết đã có bao nhiêu người rất mạnh chôn thân vùi cốt ở đây, được xưng là nơi chôn Chư Thần, chưa từng nghe nói ai có thể sống sót ở đây, đạt được cơ duyên.”
"Hả, mồ chôn Chư Thần?" Sở Phong kinh ngạc, nghe thấy cái tên này không giống một chỗ tốt, ngập tràn xui xẻo.
"Vâng!" Tiểu Chu Tước mang theo sợ hãi, nhìn về phía trước, vẫn chưa giải thích cho Sở Phong.
Tại thế giới này, gần như tất cả thần linh về già đều phải đối mặt với vật chất quỷ dị, kết thúc thê thảm, rất ít người có thể kiên trì không sử dụng dị thuật như lão Chu Tước.
Dù vậy, sống trong thế giới này, cũng sẽ dính ít hoặc nhiều chút tro bụi.
Nhất là Chư Thần lúc về già sẽ rất thê thảm, không cách nào trốn tránh.
Tuy nhiên, trên thế giới này vẫn có truyền thuyết, nếu xông vào trong đệ nhất cấm địa không chết, có thể còn sống trở về sẽ có được mạng sống mới, giải quyết vấn đề quỷ dị này.
Cho nên, trong một khoảng thời gian dài, cũng không biết đã có bao nhiêu Thần, tre già măng mọc, thậm chí trong thời kỳ tương đối huy hoàng và cường thịnh, còn có không ít Thần Vương đã đến đây. Nhưng không một sinh linh nào thành công, cuối cùng đều chết thảm ở nơi đây.
Hơn nữa, tiến hóa giả đang cận kề cái chết ở khu vực này, một khi thất bại không thể trở ra, sẽ đối mặt với vật chất quỷ dị dày đặc hơn gấp mười lần, tàn nhẫn gấp mười lần, kết cục cuối cùng còn thê thảm và đáng sợ hơn.
Cuối cùng, nơi này trở thành vùng đất cấm, bởi vì Thần đến cũng phải chết, số lượng nhiều không kể xiết, vì vậy trở thành mồ chôn của Thần.
"Cho dù bản thân vướng phải vật chất quỷ dị, nhưng nếu gặp được cơ duyên cũng có thể có được một sinh mệnh mới ở đây?" Sở Phong kinh ngạc, tương đối kinh hãi.
"Tuy rằng chỉ là lời đồn, nhưng chưa ai thành công. Năm tháng vô tận trôi qua, tích lũy không biết đã bao nhiêu bài học xương máu, Chư Thần cũng muốn lật tung nơi đây." Tiểu Chu Tước thở dài.
Cái gọi là Chư Thần, cũng chính là Thần Thú trong vực thẳm.
Có thể nói, nơi này một tấc núi sông một tấc máu, hơn nữa còn là máu Thần, nhìn thấy giống như tiên cảnh, nhưng không biết đã bao nhiêu thần linh ngã xuống nơi đây.
Sở Phong rất kiêng kị khi đối mặt với nơi này, nhưng cũng nuôi hi vọng, có thể tái sinh ở nơi đây. Rốt cuộc là một mảnh đất cổ xưa như thế nào, trong đó có cái gì?
Đồng thời, hắn cuối cùng cũng hiểu được, vì sao sư phụ hồ ly Thiên Tôn què chân muốn luyện dị vực thành chí bảo, trở thành binh khí thời gian nhưng không dám đi đưa nơi này vào, quả nhiên là một nơi đáng sợ.
"Xích!"
Đột nhiên, một tia kiếm quang bay đến, đâm đến sau gáy tiểu Chu Tước.
Tiểu Chu Tước nhanh chóng di chuyển tránh sang một bên, cùng lúc đó Sở Phong phản ứng nhanh, quyết đoán xuất kích, đánh về phía người nọ.
Hai bên thân thể hắn xuất hiện một đôi kiếm cánh, hắn trực tiếp sử dụng Tiểu Lục Đạo Thời Quang Thuật, chém giết kẻ địch.
"Ồ, là hiểu lầm, ta còn tưởng ai, hóa ra là muội muội tộc Chu Tước." Người nọ giải thích, là một nam tử có mái tóc dài màu vàng, sáng rực như ánh mặt trời.
Sở Phong nhìn thấy y quen mắt, có vài điểm giống với tiểu Võ Thần ngày xưa, lập tức nhận ra người này có lẽ là con cháu của Võ Thần.
Keng keng keng!
Kiếm cánh chuyển động, Sở Phong lướt ngang, người nọ giật mình, không ngừng tránh né, nhưng trong tiếng phốc phốc trên người xuất hiện rất nhiều lỗ máu.
"Hiểu lầm cái gì, ngươi là hậu duệ của Võ Thần, các ngươi không phải luôn tra xét xem mẫu thân ta rốt cục đã xảy ra chuyện gì sao, lại tìm đến cả nơi này, chẳng trách lại dám xuống tay với ta." Tiểu Chu Tước căm hận nói, đôi mắt to đỏ bừng, bởi vì mẫu thân nó đã chết trong cấm địa phía trước.
Sở Phong nghe xong quyết đoán hạ sát chiêu, phốc một tiếng, một kiếm cánh lướt ngang qua, đánh chết người này.
"Có chết thay không? Lại giết!"
Trong tiếng xích xích, Sở Phong giải quyết y, hấp thu lượng lớn hạt thần tính, huyết mạch của Thần quả nhiên bất phàm.
"Hừ, phía xa có người đang đến đây, đi, chúng ta tiến vào trong đệ nhất cấm địa, ta cũng không tin chuyện quỷ dị, nói không chừng lần này thật sự có thể đoạt được tạo hóa!" Sở Phong nói.
Nháy mắt, bọn họ xông vào trong một ngọn núi.
Sau đó không lâu, Sở Phong dừng bước, bởi vì sau khi đi sâu vào một đoạn vẻ mặt hắn vô cùng ngưng trọng, nơi này quả nhiên ẩn chứa địa thế kinh khủng, không thể tùy ý đi loạn rồi.
Hơn nữa, hắn nhìn thấy tiểu Chu Tước khóc cực kỳ bi thương.
Sau đó không lâu, hắn đã biết nguyên nhân vì sao, ngay trên sườn dốc trước mắt, rất quỷ dị, sương đỏ lan rộng, trên đó có một lão Chu Tước đỏ rực nằm sấp xuống, lông chim thưa thớt, đã khô héo, chết tại nơi đó!
Đồng tử Sở Phong co rút lại, hắn nhìn thấy gì? Đó chính là mảnh đất chết, ngay cả chim Phượng Hoàng cũng phải chết, lão Chu Tước đi vào nơi đây, chuyện này quả thật đã phạm vào kiêng kị, chim Thần chết trên nơi Phượng Hoàng rơi xuống!
"Đừng khóc, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, sau này có khi ngươi sẽ tìm thấy mẹ ngươi ở trong luân hồi!" Sở Phong an ủi.
Nhưng hắn biết hy vọng này rất nhỏ, sinh vật chết ở chỗ này đều rất thảm, bình thường hồn quang không thể đi ra ngoài, sẽ hoàn toàn biến mất.
Hiện tại Sở Phong cũng không nắm chắc sẽ tiến vào trong loại tuyệt địa này, dẫn theo tiểu Chu Tước cẩn thận đi qua.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang lên, khiến da đầu người ta tê dại.
Từ trong một hẻm núi, một sinh vật màu vàng bay ra, trực tiếp nhào đánh về phía hai người.
Sở Phong giật mình, lông tóc dựng lên, nơi này chính là đệ nhất cấm địa, sao có thể có sinh vật xuất hiện, hơn nữa còn rất đông, đang lao về phía bọn họ.
Một mảnh sinh vật màu vàng liên kết lại với nhau giống như những đám mây, lúc này đang ép xuống phía dưới, áp lực khiến người ta hô hấp khó khăn. Đây chính là côn trùng dày đặc lít nhít, tất cả đều không dài quá ba tấc (1), trên người còn có cánh, chúng đang tạo thành những âm thanh vỗ cánh rất ồn, giống như tiếng kim loại ma sát vào nhau khiến người ta ghê răng.
(1)Tấc: Đơn vị đo cổ đại Trung Quốc, 1 tấc = 3,33cm.
Vụt vụt vụt!
Kiếm khí trong tay Sở Phong sắc bén vô cùng, đây chính là thánh khí mà hắn thu hoạch được ở dị vực, hiện tại đang khuấy động ra kim quang giống như ánh lửa cháy rừng rực, hắn dứt khoát ra tay chém giết đám côn trùng kia.