Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngay sau đó, Sở Phong biến mất từ nơi này, xuất hiện ở nơi sâu trong tinh không, nhìn thấy đội ngũ kia, cưỡi tọa kỵ, mặc giáp trụ sáng chói, một đám người cuồn cuộn dương khí, giống như thiên binh thiên tướng.
Trong đó, ngoài vài người dẫn đường thuộc về vũ trụ Âm Phủ, những người khác đều là Thánh Nhân dương gian.
Lúc này, một nam tử trẻ tuổi xuất hiện vô thanh vô tức trước mặt bọn họ, thân thể cao lớn, tóc đen sáng bóng, đôi mắt sâu, lạnh lùng nhìn bọn họ.
"Sở Phong!"
"Hắn là Sở Phong!"
Người dẫn đường hét lên, lộ ra vẻ sợ hãi rõ ràng.
Còn những người dương gian kia cũng giật mình, bọn họ đang tìm con trai Sở Phong, thật không ngờ sau một năm, lại phát hiện ra chính hắn.
Nhất thời, bọn họ vừa mừng vừa lo sợ, điều này nghĩa là nhiệm vụ đã hoàn thành.
Đương nhiên, bọn họ cũng có lòng bất an mãnh liệt, một năm trước đạo thân Thái Vũ Thiên Tôn cũng chết trong Đại Uyên, sao đám dân địa phương này có thể sống sót?
"Sở Phong, bọn ta đến với thành ý, phụng Thần dụ mời ngươi đến dương gian, có Thần Vương muốn tự mình thu ngươi làm đồ đệ." Trong đội ngũ, có một con dơi màu vàng ngồi trên tọa kỵ mở miệng nói, lộ ra nụ cười hết sức hòa nhã.
Đây tất nhiên không phải chân thành thật sự, chỉ vì để ổn thỏa mọi chuyện mà thôi.
"Ầm!"
Sở Phong tiến lên từng bước, xuất hiện giữa bọn họ, một tay nắm lấy cổ người này, hoàn toàn nhấc lên, nhìn xuống hắn ta nói: "Giết phụ mẫu thê nhi ta, còn muốn thu ta làm đồ đệ, đám cặn bã các ngươi!"
"Hiểu lầm rồi, chúng ta không phải môn đệ Thái Vũ, mà đến từ Đạo Thống khác." Người này khó khăn hét lên.
Gần đó, những người khác sớm đã xuất binh khí, muốn liều mạng với Sở Phong, nhưng trong tiếng phốc phốc, tất cả bọn họ đều tan biến, hóa thành một đám sương máu, sau đó cháy thành tro tàn.
Sở Phong sưu hồn, đã biết rằng trong đám người này có môn hạ Thái Vũ, cũng có đồ tử đồ tôn đời sau của Hồn Nghệ, Nguyên Thủy, Loạn Vũ.
Đồng thời, hắn cũng làm rõ thân phận của người dẫn đường, cuối cùng phịch một tiếng, toàn bộ đám người này bị diệt sạch, hồn quang hóa thành tro bụi trong vũ trụ.
Những kẻ này chỉ là cá nhỏ, không tạo nên thành tựu gì, nhưng Sở Phong cũng đã biết được nhiều chuyện từ trong hồn quang của chúng.
Sở Phong biến mất, trở về hành tinh nhỏ kia.
Hắn dẫn theo tiểu đạo sĩ cáo từ, rời khỏi nơi đây, chuẩn bị trước khi chém giết những thế lực mạnh ở dương gian, giải quyết xong một vài chuyện hồng trần, cũng hy vọng trong quá trình này kích phát được trí tuệ vốn có của tiểu đạo sĩ, loại bỏ cơn mê trong bào thai.
"Âm Phủ cũng thật lạnh." Trên đường, cánh chim đỏ tươi trên người tiểu Chu Tước sáng lên, nàng đã tự hạn chế được một phần tu vi, nhưng lúc nào cũng có thể phá vỡ cấm chế.
Lạnh không? Sở Phong không có cảm giác gì, không phải vì thực lực tăng mạnh, mà là vì sớm đã thích ứng với vũ trụ này rồi.
Trên đường, hắn không nói lời nào, dẫn theo tiểu đạo sĩ, băng qua tinh hải rực rỡ, trải nghiệm vẻ đẹp tĩnh lặng của vũ trụ Âm Phủ, càng rời đi, càng cảm thấy có chút không nỡ.
Trên đường đi, hắn thỉnh giáo lão đạo sĩ, làm sao mới có thể thức tỉnh trí tuệ vốn có của một người, phá giải vấn đề cơn mê trong bào thai.
"Kể cho hắn nghe một vài chuyện quá khứ, hoặc trải qua một vài tỉnh cảnh tương tự." Đây là đề nghị của hồ ly đá.
Một mảnh bóng tối che khuất phía trước, nuốt chửng tất cả ánh sáng. Nơi này là Đại uyên, khiến cho Thiên Tôn què chân cũng cảm thấy lông tóc dựng lên, cho dù nó đã hóa đá, cũng có cảm giác nổi da gà, rất đáng sợ.
"Mau rời khỏi đây!" Nó thật sự có chút không chịu nổi.
Sở Phong thầm lặng tưởng niệm ở đây, tưởng niệm từng người thân bằng hữu đã chết ở nơi này.
Hắn nhìn chằm chằm dưới vực sâu, rất khát vọng lại có thể nhìn thấy nữ tử áo trắng khuynh thành kia.
Nhưng hắn đã đứng chờ ở đây rất lâu, cũng không phát hiện được điều gì, rốt cục Yêu Yêu còn có thể xuất hiện trên thế gian này nữa không? Hắn không biết, cũng không dám nghĩ nhiều, sợ biết được kết cục cuối cùng, nội tâm sẽ u tối và tuyệt vọng.
Sở Phong lấy ra một tấm bùa trắng, sau đó nhẹ nhàng buông tay. Nó cứ vậy rơi xuống Đại Uyên, nhẹ nhàng rơi xuống dưới, nhanh chóng biến mất.
"Tiểu tử, ngươi điên rồi?!" Ngay cả hồ ly đá cũng sợ hãi thốt lên.
Thứ này vô giá, đó là thứ mà ngay cả đạo thống cổ xưa, giáo lớn tối cao của dương gian cũng muốn có được, vì một lá bùa như vậy có thể đánh sống đánh chết, máu chảy thành sông, kết quả Sở Phong cứ như vậy tùy tay vứt xuống.
"Yêu Yêu!" Hắn nhẹ giọng gọi, không nói gì khác nữa.
Đứng ở nơi này rất lâu, cuối cùng hắn vẫn phải bất đắc dĩ rời đi, hắn còn rất nhiều chuyện muốn làm, không cách nào ở mãi nơi này.
Cho đến khi rời xa, Thiên Tôn què chân vẫn còn vô cùng đau đớn, nói Sở Phong quá lãng phí, đây quả thật là tiêu xài hoang phí.
Đồng thời, nó cũng hoài nghi, Đại Uyên này chính là đệ nhất cấm địa của vũ trụ này, đúng ra phải sản xuất lá bùa này mới đúng, nhưng người trước mắt có chút không thích hợp!
Sau đó, Sở Phong cương quyết đi vào tinh không, đi đến từng nguồn đất sinh mệnh, nhưng hắn dần nhíu mày, hắn muốn âm thầm đi thăm đám người Lục Thông, thiên lý nhãn Đỗ Hoài Cẩn, Diệp Khinh Nhu.
Lúc trước, những người này cũng rời khỏi trái đất, được sắp xếp rải rác các nơi, nhưng đến nay đi tìm lại không tìm được.
Trên những hành tinh này, có rất nhiều môn phái đã ở giữa không trung, báo danh đi tham gia thí luyện lựa chọn Âm Phủ của dương gian, bị mang đi.
"Bọn họ bị lôi kéo, đi vào vũ trụ Hỗn Độn?" Sở Phong nhíu mày.
Tiếp theo, Sở Phong đến Đạo tộc, Á Tiên Tộc lớn như vậy, sau khi tìm hiểu tình hình, vẻ mặt nghiêm trọng, những chủng tộc tiến hóa mạnh như vậy, phần lớn lại biến mất!
Hắn muốn gặp một vài người cũ, ví dụ như tiểu loli Ánh Hiểu Hiểu, Ánh Vô Địch cũng không còn cơ hội, bọn họ đã bị sứ giả bản tộc dương gian mang đi, hiện đang ở trong vũ trụ Hỗn Độn.
Đi khắp tinh không, có lẽ là như thế, Nguyên Thế Thành, Nguyên Viện,… rất nhiều người đã rời đi, muốn gặp một vài người quen cũng không thể, trông khắp tinh không, không có bóng dáng một người bạn cũ nào cả.
Ngay cả Nguyên Ma và Tử Loan cũng không còn, tìm không thấy.
Thế giới yên lặng, mất đi vẻ ồn ào náo nhiệt ngày xưa, nhưng lại có vẻ vắng lặng như vậy, Sở Phong lại càng có cảm giác, hắn thật sự cần phải rời đi.
Ngay sau đó, hắn biết mất, xuất hiện ở một khu vực hẻo lánh trong tinh vực, hạ xuống trên một hành tinh nhỏ không người, đào từng lớp đất lên, sâu xuống dưới lòng đất.