Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nếu đem chúng đến Dương Gian, loại Thần Thú gây chú ý này chắc chắn sẽ tạo ra sóng gió cho coi. Chúng sinh ra trong hỗn độn, có lẽ sẽ khiến một vài đạo thống nhớ thương.”
Sở Phong nghiên cứu bọn chúng một thời gian khá lâu, phát hiện chúng có thể sẽ mang lại lợi ích lớn cho hắn.
“Trước mắt cứ mặc kệ chuyện này đã, đi diệt Thần, đại khai sát giới (3) thôi!”
(3) Đại khai sát giới: thoả sức chém giết.
Sau khi xuyên qua biển Hỗn Độn đến được bờ bên kia, Sở Phong mới có thể hít một hơi thật sâu, thả lỏng cơ thể.
Thế giới này thật ấm áp, dương khí so với Tiểu Âm Gian thì nồng đậm không ít, nhưng không sánh được Dị Vực. Có điều nồng độ linh khí cũng khá cao, không kém gì Dị Vực.
Phóng mắt nhìn xung quanh, đằng xa có một hòn đảo trôi nổi ở phần rìa tiếp giáp với vũ trụ Hỗn Độn.
Sở Phong tay cầm hộp đá, đứng trong sương mù dày đặc nhìn về phương xa. Sông núi trên hòn đảo nhỏ kia thật tú lệ, linh khí cũng dồi dào.
Gọi đây là vũ trụ Tàn Phá, cũng là bởi trận đại chiến năm đó vô cùng kịch liệt, lưu lại rất nhiều phế tích. Bên trong vùng thế giới này có dày đặc các hành tinh, cũng có rất nhiều hòn đảo nhỏ và tàn tích trôi nổi trong vũ trụ.
Cơ thể của Sở Phong giật đùng đùng không ngừng như rang đậu. Hắn đang dùng phương pháp Trường Vực tái tạo lại chính mình, không chỉ là thân thể mà kể cả khí chất của hồn quang cũng thay đổi. Dù có lấy Thiên Nhãn quan sát cũng nhìn không ra hắn là Sở Phong, mà sẽ biến thành một người khác, không có bất kỳ sơ hở nào.
Hắn thay đổi một bộ quần áo kiểu thư sinh, khá tương tự với trang phục của người ở một vài thời văn minh cổ đại của vũ trụ.
Hắn biết ở vũ trụ Hỗn Độn đã bị tàn phá này có nơi có nền văn minh khoa học kỹ thuật, cũng có quốc gia còn ở thời cổ đại, văn minh chủng tộc bất đồng, trang phục hay những thứ khác cũng rất khác nhau.
Có điều chung quy đều đi trên con đường Tiến Hoá.
“Vài tên tôm tép, tạm thời không cần giết.” Sở Phong nhìn lướt qua, thấy trên một vài hòn đảo sát rìa Hỗn Độn có người đóng giữ, là người Dương Gian.
Mục tiêu lúc này của hắn là Thần!
“Ta đến đây!” Sở Phong hai mắt sáng ngời, vô cùng kiên định. Hắn muốn bắt đầu cuộc săn Thần Dương Gian của mình, báo thù cho những người đã từng làm cho hắn cười vui, cũng làm cho hắn bi thương và khó quên.
Trong một thoáng, trước mắt hắn hiện lên rất nhiều bóng người bên rìa Đại Uyên. Cha mẹ trước khi chết vẫn còn nhớ thương hắn, dặn dò hắn phải sống tiếp cho tốt. Đám Đại Hắc Ngưu, hổ Đông Bắc dũng cảm gào thét, hóa thành mưa máu. Còn có cả đám Hoàng Ngưu, Âu Dương Phong từng người từng người một ngã xuống, hình thần đều diệt.
Khi đó hắn quá bất lực, bản thân mình còn khó bảo toàn, chỉ có thể trơ mắt đứng đó, nghe giọng cười lạnh lùng của đám Tiến Hoá giả Dương Gian, nhìn bọn họ tàn sát không kiêng nể gì!
Tuy có Yêu Yêu đại chiến Thái Vũ, nhưng cuối cùng vẫn là áo trắng nhuốm máu, hai mắt vô hồn ngã xuống bóng đêm vĩnh hằng, không còn xuất hiện nữa.
Lôi Công, Thiên Đao, Bỉ Ngạn Hoa một người lại một người rời khỏi chốn tu hành của mình, biết rõ không địch lại cũng muốn đi nghênh chiến với kẻ thù từ bên ngoài, cuối cùng tất cả đều tự bạo, bi tráng kết thúc cuộc đời, máu nhuộm tinh không.
“Cuối cùng ta cũng đến được đây. Một năm đằng đẵng tang thương như trăm năm, ta không tiếc mà luyện cấm pháp - Tiểu Lục Đạo Thì Quang Thuật cũng chỉ vì muốn tính toán rành mạch với các người!”
Ngay cả con trai của hắn, tiểu Đạo sĩ đều bởi vậy mà lại lần nữa bước lên đường Luân Hồi, đi Dương Gian mở đường cho hắn, cũng chỉ vì muốn báo thù cho mẫu thân Tần Lạc Âm.
Hắn từng đáp ứng Tần Lạc Âm sẽ chăm sóc kỹ lưỡng đứa con duy nhất này, kết quả lại phải nuốt lời, không thể thực hiện được lời hứa. Tiểu Đạo sĩ quyết chí phải bước đi trên con đường Luân Hồi một lần nữa.
Trong ngực Sở Phong như có một ngọn lửa đang bùng cháy. Hắn chỉ muốn rống to một tiếng, phá vỡ trời đất, chém hết những tên Thần của Dương Gian kia. Người nhà ra đi, bằng hữu cũng không còn, hết thảy đều do những tên Tiến Hoá giả Dương Gian gây nên.
Hồn quang mạnh mẽ của hắn im hơi lặng tiếng lướt đến hòn đảo phía trước, từ trong đầu một ít Thánh Giả tìm được một vài tin tức quan trọng.
Trên thực tế, trước khi hắn vượt qua Hỗn Độn lại đây đã diệt Thần, từ hồn quang của những người kia cũng biết được tin tức mà mình muốn biết rồi, hiện tại chẳng qua chỉ là xác nhận thêm một lần nữa mà thôi.
Vèo!
Hắn biến mất ngay tại chỗ rồi lẩn vào tinh không ở phương xa, dùng tốc độ cực nhanh vọt đến toạ độ theo ký ức của những kẻ kia.
Sở Phong đã xác định, từ khi Đạo thân của Thái Vũ bị giết chết ở Đại Uyên, Thiên Tôn của Dương Gian càng thận trọng hơn, không còn giáng lâm nữa.
Chỉ cần không có Thiên Tôn, mọi chuyện đều dễ giải quyết!
Vân Hồng là một hành tinh khổng lồ và hết sức phồn hoa.
Xung quanh nó có rất nhiều phế tích trôi nổi trong tinh không, ví dụ như ngọn núi to lớn không kém gì một hành tinh, còn có một vài phế tích rộng lớn như vô số hành tinh nhỏ xếp lại.
Đây chính là vũ trụ Tàn Phá, dù cho có ở ngoài không gian trên vũ trụ cũng có rất nhiều vùng đất toàn gạch ngói đất vụn, tàn tích chiếm phần lớn.
Có thể thấy được vùng đất này ngày xưa đã từng cỡ nào không bình thường, đánh tan hoang thành bộ dáng này mà lại càng lộ ra nhiều động phủ như vậy, rải rác khắp tinh hải.
Trên hành tinh Vân Hồng khổng lồ có một dòng sông lớn xanh ngắt cuồn cuộn, phủ kín sương mù, vô cùng bao la hùng vĩ. Nó bắt nguồn từ đỉnh núi tuyết, vắt ngang qua vô số dãy núi, cao nguyên, đồng bằng, trải dài đến cả trăm vạn dặm.
Lúc này, Sở Phong trong trang phục thư sinh đang đứng trên một chiếc thuyền nhỏ, xuôi theo dòng nước để tiếp cận mục tiêu.
Hồng Thành tọa lạc trên một vùng đồng bằng có dòng sông sông dài trăm vạn lý chảy qua. Các nhánh sông và quần thể hồ nước đã bồi đắp cho nơi đây thành một vùng đất cực kỳ màu mỡ, năm nào cũng được mùa.
Sở Phong bỏ lại thuyền nhỏ. Dọc theo đường đi, hắn đã thu thập đủ thông tin rồi, có thể trực tiếp tiến vào Hồng Thành.
Tường thành màu đen cao lớn và cứng cáp như thép, lấp loé đủ loại phù hiệu, nhìn trông rất kiên cố vững chãi, nghe bảo dù cho một lượng lớn Tiến Hoá giả cấp Kim Thân đồng thời tiến công cũng không thể phá thành.
Sở Phong vừa tiến vào thành đã cảm giác được hơi thở nhân gian cực kỳ náo nhiệt ở đây, người đến người đi, ngựa xe như nước, âm thanh rao hàng văng vẳng không dứt bên tai.