Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ở đây, Sở Phong nhìn thấy một vài người bạn cũ, có đám người Ánh Vô Địch, tiểu loli tóc bạc, Ánh Trích Tiên, Nguyên Thế Thành,, Nguyên Viện, Chu Tước tiên tử.
Ngoài ra còn có người quen cũ ở Đạo tộc, Phật tộc…
Thiên tài Âm Phủ đều hội tụ hết ở đây, cùng tộc nhân của vũ trụ tàn phá, ví dụ như Trích Tiên Quật, Di Đà Tự, Thủy Ma Điện đứng cùng nhau, cuối cùng đều muốn vượt qua thí luyện, tiến vào dương gian.
Đối với những người này mà nói, vấn đề này không lớn, Cửu Thành Đô cũng bị mang vào dương gian.
Sở Phong đến đây, áo trắng xuất trần, hiện ra là một kẻ có tu vi là cảnh giới Thánh Nhân, khí chất xuất chúng, đúng thời điểm hoàng kim.
Thời khắc quan trọng nhất thuộc về hắn sắp đến, tất cả đều sẽ có kết quả.
"Huynh đài, ngươi đến từ bộ tộc nào?" Có người tiến lên, chào hỏi nhiệt tình, nhìn thấy Sở Phong trẻ tuổi như thế đã trở thành Thánh Nhân, cảm giác rất giật mình.
Thiên phú này còn kinh người hơn cả chín tiểu Thánh của vũ trụ tàn phá, có thể sánh vai thiên tài đạo thống chân chính dương gian không?
"Ta là Thạch Phàm." Sở Phong bình tĩnh đáp lại.
"Thạch Phàm?" Có người kinh ngạc, bởi vì trước đây từng nghe Diệp Hạo nhắc đến hắn có một vị sư huynh, hình như tên là Thạch Phàm, thật sự có một người như vậy.
Từng thảm cỏ xanh, sông nhỏ tựa đai ngọc, trong bí cảnh nhẹ nhàng và yên tĩnh, không cảm nhận được sự căng thẳng và nguy hiểm.
Sở Phong đi vào, nhìn ra xa phía trước là một thảo nguyên phong phú, không nhìn đến thế núi hiểm trở, cũng không nhìn thấy vực sâu sôi trào sát khí.
Đương nhiên đây chỉ là vẻ bề ngoài, làm sao bí cảnh thí luyện ngăn cách với dương gian có thể chỉ là một con đường bằng phẳng, ắt phải có hiểm trở.
Cũng có người rất nhẹ nhàng, không quan tâm nhiều, cũng có đủ tự tin.
"Tỷ tỷ, đi nhanh lên!" Tiểu loli tóc trắng Á Tiên Tộc thúc giục, sau hơn một năm không vui vẻ, hiện tại đã có chút hoạt bát, sôi nổi, hất tung mái tóc bạch kim.
Ánh Trích Tiên đứng sau lưng cô nhóc, dáng người thon thả, thướt tha bước đến, mái tóc bạch kim sáng lên lấp lánh, xõa ngang eo, làn da nõn nà, đôi mắt sáng đôi môi đỏ mọng, chiếc mũi cao thẳng, cả người mang theo khí chất xuất trần, giống như không thuộc về thế gian này, xa cách trên cao, giống như tên của nàng, rất không khói lửa nhân gian.
Phía sau là Ánh Vô Địch, thân thể cao thẳng, đã hơn một năm không gặp, ngày càng trầm ổn, không nhìn thấy Sở Phong, rốt cục y không còn mặt đen nữa, sáng như quan ngọc.
Sở Phong cảm thán, hơn một năm trước, bọn họ cùng sống ở Âm Phủ, mà nay lại đều cố gắng để tiến vào dương gian.
Ngoài trừ ba người Ánh gia, hắn còn nhìn thấy rất nhiều người đã đi vào trong bí cảnh này, đều là cố nhân, nhưng không cần hắn quan tâm, sau lưng bọn họ đã có các tộc hỗ trợ.
Phật tử Thích Hoành của Âm Phủ cũng đến đây, nói chuyện với Sở Phong, chung sống hòa hợp, cuối cùng thở dài nói: "Không hiểu vì sao, ta ở cạnh Thạch huynh, lại luôn cảm giác mới quen đã thân."
Sở Phong gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, khi ở dị vực suýt chút nữa hắn đã hoàn toàn giết chết vị phật tử này.
"Thật kỳ lạ, vị đạo huynh này, trước đây chúng ta có từng quen biết không? Vì sao cảm giác như đã từng quen biết." Một đạo sĩ trẻ tuổi bước đến, lòng ngập tràn nghi ngờ với Sở Phong.
Kim Lân, truyền nhân đứng đầu Đạo tộc vũ trụ Âm Phủ.
Sở Phong mỉm cười, gật đầu với hắn ta. Khi ở dị vực, hắn đoạt vật chất kì trân thiên địa của một sợi thuộc tính từ Kim Lân, dung nhập vào trong thân thể mình, lại suýt chút nữa giết chết Kim Lân.
Nội tình Đạo tộc thâm sâu, cuối cùng cứu tàn hồn của hắn ta trở về, sau đó lại khôi phục lại.
Sở Phong đưa một đám người, lại một lần nữa che chở bọn họ xông qua Mộc Thành.
Mà hiện tại lại nhìn thấy những người xưa, hắn thở dài, thiên tài vũ trụ Âm Phủ thật sự đã đứt đoạn, tất cả thế hệ này đều bỏ đi rồi.
"Hử?!"
Sau đó không lâu, hắn nhìn thấy một người, cực kỳ xinh đẹp, phong thái tư chất xuất chúng, tương đối có khí chất ngôi sao.
Đây không chỉ là người quen cũ của Âm Phủ, lại đến từ trái đất, nàng là nữ thần quốc dân năm đó, Khương Lạc Thần đã biến mất thời gian rất lâu.
Thích Hoành rất nho nhã và anh tuấn, cả người mặc đồ trắng, nhìn thấy bộ dạng của Sở Phong, y mỉm cười nói: "Thạch huynh vừa gặp như đã quen lâu, ngươi nhìn chằm chằm sư muội ta như vậy cũng không tốt lắm đâu, sư thúc ta cũng ở đó, tính tình ông ấy cũng không tốt."
Bên cạnh Khương Lạc Thần, có một lão tăng, khuôn mặt hồng hào, thân hình cao lớn, lông mày trắng rậm, Thích Hoàng gọi ông là Bát Giới sư thúc.
Sở Phong đau răng, giống hệt tin tức hắn nhận được ở trên trái đất, Khương Lạc Thần rời đi cùng một vị cường giả Phật tộc, chỉ là tên vị đại sư này gọi lên nghe không được tự nhiên lắm?
Nhìn thấy Khương Lạc Thần, Sở Phong tự nhiên nghĩ đến một vài người và một vài chuyện.
Rất nhiều người đã nhìn thấy, biết tung tích.
Hắn khẽ thở dài, nghĩ đến Lâm Nặc Y, năm đó nàng rời khỏi Lao Sơn, tiếp xúc với tiến hóa giả dương gian sớm hơn bất kỳ ai, hiện tại đã sớm tiến vào thế giới lớn dương gian.
Sở Phong thở phào một hơi, không biết đến khi gặp lại, sẽ dùng tư cách gì để đối mặt.
"Các vị, thời gian không còn nhiều, thí luyện đã bắt đầu, đi đến điểm cuối cùng chính là tiến vào dương gian, cố gắng lên!"
Có người hét lên, tuyên bố rằng có thể xông qua kết giới, nơi cuối cùng bí cảnh này chính là một lối đi sáng chói, nối đến dương gian."
Rất nhanh, trên thảo nguyên lớn đã có bóng người băng qua, không chỉ có người Âm Phủ bị bắt đến, còn có rất nhiều tiến hóa giả vũ trụ bị tàn phá, đều dũng mãnh xông vào.
Có vài người đại diện gia tộc đến, bản thân xông qua được kết giới, có thể dẫn theo gia tộc, vì vậy rất liều mạng!
"A…"
Ngay lập tức, có tiếng kêu thảm thiết vang lên, có người lại dám xuống tay với người bên cạnh, chỉ vì diệt trừ đối thủ cạnh tranh, tràn đẩy ác ý, đẫm máu.
Ong!
Thần quang xao động, có cánh chim trắng tuyết sải rộng, có Thần sáu cánh sải cánh ngang trời tiến vào trong bí cảnh, nhìn xuống thảo nguyên rộng lớn bao la, thoáng xuất hiện vài bóng người.
Ngoài ra, còn có Thần Vương, mặc áo bào bạc, sức mạnh sâu hiểm khó dò, tuy rằng đã thu liễm hơi thở, nhưng vẫn khiến cho trời đất phát ra tiếng gầm thét.
Cũng có ghi chép về những sinh vật hình người được bao phủ bởi lớp vảy màu vàng, gương mặt dẹt, chỉ có một con mắt, đang dựng thẳng con mắt duy nhất của mình, bắn ra chùm tia sáng đáng sợ, quét ngang qua mọi người, tuần tra trong khu vực bí cảnh.