Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không nói đến những người khác, ngay cả bản thân Sở Phong cũng có loại cảm giác sợ hãi, hắn đã từng muốn đánh giá mức độ đáng sợ của pháp chỉ màu vàng này, nhưng chưa từng nghĩ đến, mình vẫn đánh giá thấp nó, lại có thể mạnh đến mức này.
Tám đại Thần Vương, chiến xa của Bán Bộ Thiên Tôn giống như đồ sứ yếu ớt, chạm vào là sụp đổ.
Hiện tại đến lượt Kỉ Hồng!
Sau lưng Sở Phong toát mồ hôi lạnh, may mắn lúc trước hắn đã dùng Thạch Hạp hấp thu pháp chỉ Thiên Tôn, nếu không khi chặn giết các Thần dương gian ở hỗn độn, bị đối phương tìm thấy cơ hội chống lại pháp chỉ, hậu quả nhất định sẽ rất thảm!
Kỉ Hồng tức giận, đường đường là Bán Bộ Thiên Tôn hạ xuống vũ trụ tàn phá này, phải có sự sùng bái của chúng sinh mới đúng, nhưng hiện tại y đang gặp phải cái gì, tai họa sắp xảy đến!
Cường đại như y, nếu cẩn thận đề phòng, tuyệt đối có thể né tránh được, nhưng y bất cẩn, nhìn xuống đất trời vạn vật và sinh linh nơi này, sao có thể đặt một tên bản địa vào trong mắt?
Kết quả, sự thật tàn khốc đã giáng cho y một đòn cảnh cáo!
Ngay từ đầu, sau khi pháp chỉ kích hoạt, đã tập trung vào y, khiến cho da đầu y nổ tung, còn những người khác đều là bị ảnh hưởng mà thôi, không phải đối tượng tấn công chính của pháp chỉ.
Sau khi pháp chỉ màu vào tiến vào thông đạo dẫn đến dương gian, áp trời đảo đất, không cho phép Kỉ Hồng có thể dịch chuyển không gian, mặc cho y rống lên, bùng nổ thần uy, đều sẽ bị áp chế bởi uy lực Thiên Tôn.
Y đúng là đã bước nửa chân vào Thiên Tôn, nhưng mới chỉ bước nửa chân vào, không phải là sinh vật thật sự ở cấp này, vì vậy cả người toàn máu, xương gãy gân đứt, thân thể đang tan vỡ, gặp phải thương thế nặng.
"Ôi, pháp chỉ này cuối cùng cũng không hoàn chỉnh!" Sở Phong thở dài, nếu pháp chỉ này hoàn chỉnh có thể giết chết Kỉ Hồng.
Kỉ Hồng giận dữ, y đã thảm như vậy, tiểu tử này còn nói lời châm chọc.
Oanh!
Pháp chỉ màu vàng bùng nổ, công kích vẫn chưa dừng hẳn, nó đang chia năm xẻ bảy, nhưng trong quá trình đó lại càng đáng sợ hơn, khi tan rã mọi mặt sẽ phóng ra năng lượng và phù văn vô hạn, khiến cho đối phương bị thương nặng.
Phốc!
Thông đạo kia đang nổ ầm, hỗn độn đang nổ tung, xuyên thủng qua kết giới.
"A…" Kỉ Hồng hét lên thảm thiết, thân thể y chia năm xẻ bảy, mảnh như y cũng không thể chống đỡ được, thân thể bị phá hủy, cho dù có thể dùng máu hồi sinh, cũng sẽ phải chịu tổn thương nặng nề không thể tưởng tượng được,
Nếu đối thủ giết y như vậy, lúc này y mới nhận ra, cùng cấp có thắng cũng có thua, không có gì để nói.
Nhưng hệ quả tên bản địa Âm Phủ này gây nên, suýt chút nữa khiến y gặp phải họa sát thân, đánh hắn đến trong kết giới, suýt chết, chật vật không chịu nổi, sao y có thể dễ dàng tha thứ?
Thông đạo dương gian liên tục tiếp nhận công kích, gần như bị phá hủy, sau một thời gian dài xuất hiện, nơi đó đều là năng lượng hỗn loạn, hỗn độn khí cuồn cuộn.
Kỉ Hồng gian nan mở đường, rất khó khăn mới đả thông một con đường nhỏ, bóng dáng lại xuất hiện, cả người toàn là máu, tóc tai bù xù.
Đối với một vị đã bước nửa chân vào Thiên Tôn mà nói, loại nghẹn khuất này, chưa từng bao giờ phải trải qua, loại kinh nghiệm này thật sự quá thảm!
"Sở Phong, tên thổ dân trong bãi tha ma bẩn thỉu, ngươi còn có gì để nói, ta không thể hành hạ ngươi đến chết, thề sẽ không thành Thiên Tôn!" Kỉ Hồng tức giận.
Nửa chân bước vào Thiên Tôn giận dữ, nếu đã thốt ra lời thế, nhất định số mệnh sẽ đổ máu, thế gian đẫm máu, là một chuyện lớn cực kỳ khủng bố trên thế giới này.
Nhưng khiến cho y phẫn nộ là tất cả mọi người trong bí cảnh đều bị hơi thở của y áp chế quỳ xuống nơi đó, rét run, chỉ có tên dân bản địa kia vẫn hoàn hảo như trước, đứng nơi đó, không chút động đậy.
Sở Phong cầm Thạch Hạp trong tay, chống lại uy áp của kẻ bước nửa chân vào Thiên Tôn, không bị khiếp sợ trước uy áp của y, đứng sừng sững giữa sân, ngẩng đầu không thay đổi sắc mặt.
"Kỉ Hồng, ngươi nói nhiều quá!" Sở Phong lãnh đạm nói, ánh mắt lạnh lùng, đứng giữa sân, thân thể thon dài cường tráng giống như pho tượng Thần Ma, vững vàng bình tĩnh.
Kì Hồng giơ tay muốn tát một cái vỗ chết hắn, đối phương lại dám nói như vậy với y, rốt cục ai mới là người bước nửa chân vào Thiên Tôn?
Tên bản địa này gọi thẳng tên y, còn bình tĩnh như vậy, bộ dáng không chút sợ hãi, thậm chí còn làm ra tư thái nhìn xuống, kẻ không biết còn tưởng rằng Sở Phong mới là Thiên Tôn, điều này khiến cho Kỉ Hồng giận dữ, đối phương đang khinh thường y, cũng đang sỉ nhục y.
Dựa vào cái gì, một tên bản địa nho nhỏ dám ngang ngược như vậy, không biết sống chết.
"Cái gọi là con kiến, không đủ tư cách nhìn lên trời cao, tra tấn ngươi một vạn năm!" Kỉ Hồng tuyên án, pháp âm kích động, mảnh vỡ đại đạo tung bay, giống như chuông vàng Đại Lữ đang chấn động, bao trùm khắp thế gian.
Nhưng Sở Phong cười lạnh, không chút động đậy nói: "Kỉ Hồng quỳ xuống, tiếp tục tiếp pháp chỉ của bổn vương!"
Trước khi nói, trong tay hắn đã lóe lên kim quang, thần huy vạn trượng, từ trong Thạch Hạp bay ra một pháp chỉ Thiên Tôn hoàn chỉnh, lao về phía trước.
Thông đạo vừa mở lại lần nữa rất hẹp, không phải rộng lớn, đồng tử Kỉ Hồng co rút lại, muốn né tránh cũng khó khăn, đã muộn, giờ phút này, y thật sự rất muốn mắng một câu chửi thề xấu xí: Ta X!
Một tờ pháp chỉ màu vàng che trời!
Còn thêm cái nào nữa không vậy? Kỷ Hồng trong lòng kinh sợ, đầu to như cái đấu, biến cố hôm nay đã vượt quá sức tưởng tượng của y. Một tên mọi rợ Âm Gian vậy mà lại liên tiếp phóng ra hai tấm pháp chỉ Thiên Tôn, trái lẽ trời đến mức khiến cho người ta muốn hộc máu.
Kỷ Hồng vốn đã bị thương nặng, lần đầu mới chỉ là một tấm pháp chỉ không hoàn chỉnh mà thôi, giờ lại bay ra một tấm còn nguyên vẹn thế này, nội tâm của y sao không hoảng hốt cho được.
Dù đã bước nửa bước đến ngưỡng Thiên tôn nhưng y cũng có điểm sợ hãi, trong lòng có một lằn ranh đỏ giới hạn năng lượng ở cấp độ nào là không thể đụng đến.
Nhưng mặc dù y đã phản ứng cực nhanh, bỏ chạy ngay lập tức, nhưng vẫn là không kịp. Tấm pháp chỉ này vừa phóng ra đã che khuất bầu trời, bao trùm đầu kia của thông đạo.
Bùm!
Chỉ trong nháy mắt, pháp chỉ màu vàng phát nổ, lẫn trong làn sương khói có thể nhìn thấy một bóng người mờ ảo hiện lên, giơ lên cánh tay khổng lồ đánh về phía Kỷ Hồng!
Đó là vật dẫn của Đại Đạo, hiện thân của quy tắc, có thể sánh với khí Hỗn Độn ào ạt. Bàn tay kia đen như mực, nhìn như muốn phá nát không khí, xoá bỏ vạn vật.