Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả cứ vậy kết thúc, kết giới khép lại, thông đạo sụp đổ, hỗn độn hóa thành đại dương mênh mông, ngăn cách hai thế giới!
Người dương gian kiêng kị, sợ xảy ra biến cố, sớm rời đi, cắt đứt mối liên hệ giữa hai thế giới.
Trên thực tế, thông đạo này vốn chỉ có thể duy trì thời gian hơn một năm, nay đã đến kỳ hạn.
Một vài đạo thống tối cao của dương gian cố chấp suy nghĩ muốn tìm kiếm chí bảo tối thượng, đều mang theo tiếc nuối và cả không cam lòng, cùng với ý nghĩ sợ hãi trong lòng, vẫn phải kết thúc chuyến hành trình Âm Phủ.
Hai thế giới ngăn cách!
Nhưng một số truyền thuyết về Âm Phủ đã lan ra ngoài, lưu truyền trong dương gian.
Một năm qua, mỗi đội ngũ dương gian đều nghe danh Sở Phong!
Vũ trụ Âm Phủ nhỏ bé, dưới chân núi Côn Lôn ở trái đất, trong luyện ngục.
Sở Phong tránh trong Thạch Hạp, vẻ mặt có chút cứng đờ, bàn tay màu đen to lớn kia bắt đầu truy sát, khiến kẻ bước nửa chân vào Thiên Tôn như Kỉ Hồng chạy trối chết, khiến cho cả người hắn nổi da gà.
Hắn biết, Kỉ Hồng nhất định toi rồi!
Nghĩ cũng không cần nghĩ, thông qua hồ ly đá hắn sớm đã biết, vũng nước sâu trên đường luân hồi, Đại Năng cũng không dám tham dự vào, hiện tại một bàn tay vung ra ngoài như vậy, ai dám chống lại?
Thời gian trôi qua không lâu, Sở Phong nhìn xuyên qua khe hở của Thạch Hạp thấy bàn tay màu đen to lớn thu lại, vẻ mặt hắn chợt thẫn thờ.
Trên thực tế, ngày hôm ấy các tộc tiến hóa giả của vũ trụ Âm Phủ đều đang run rẩy, bọn họ đã nhìn thấy gì? Những thứ bọn họ nhìn thấy còn chấn động hơn cả Sở Phong.
Cánh tay đen kịt vươn ngang qua tinh hải, một bàn tay to lớp che lấp bầu trời, liên tục đi đến bên rìa vũ trụ, vượt ngoài tầm hiểu biết của mọi người.
Lúc này, Sở Phong nhìn thấy bàn tay to lớn thu lại, da đầu hắn tê dại, vẻ mặt cứng đờ.
Nhưng rất nhanh hắn lại ngạc nhiên, bàn tay màu đen to lớn kia khi đi ngang qua Quang Minh Tử Thành trở về đường luân hồi, nó rì rào lay động sau đó tan rã.
Đây không phải là ảo giác, cũng không phải hư ảo, mà chuyện đó thật sự đã xảy ra.
Bàn tay màu đen to lớn nhăn nheo, giống như hàng triệu năm trôi qua trong nháy mắt, phong hóa rồi tan biến, hóa thành bột mịn, trở thành đống tro tàn màu đen, rơi xuống trên đường luân hồi.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Sở Phong há hốc mồm, cả người dựng tóc gáy!
Thế là xong? Sự tồn tại tối thượng kia đã chết? Sao có thể?!
Nhưng bàn tay to lớn kia thật sự đã mục nát trong khoảng không trên đường luân hồi, hóa thành một đống tro tàn, rơi đầy trên con đường này.
Sở Phong cẩn thận mở Thạch Hạp, sau đó bước ra, hắn mở hỏa nhãn kim tinh, đánh giá tình hình gần đó.
Trong lòng Sở Phong chợt ngưng lại, trước đây chưa từng chú ý, hiện tại mới phát hiện ra trên con đường này không chỉ có một đám tro tàn, có nơi mờ mịt, có nơi xám xịt, cũng không giống nhau.
Đám tro tàn màu đen mới nhất, là vừa mới xuất hiện.
Đây nghĩa là gì? Trên luân hồi từng có đại chiến, hơn nữa không đơn giản, vũng nước này còn sâu hơn cả những gì hắn biết được từ hồ ly đá!
Da đầu hắn cứng ngắc, nơi này rốt cục là nơi nào, thật sự đơn giản chỉ là đường luân hồi sao?
Sở Phong cẩn thận quan sát, tin rằng bản thân không nhìn nhầm, có đám tro tàn hình người, một số là hình mãnh thú kì lạ.
"Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, ra tay một lần thì sẽ chết đi?"
Nhất thời, Sở Phong cảm giác thật hư ảo, suy nghĩ đến xuất thần.
Ban đầu hắn nghĩ rằng là do thạch thai cuối đường luân hồi kia ra tay, tát một phát đập chết Kỉ Hồng.
Hiện tại xem ra trên con đường này còn có người ngủ đông sao? Hoặc là nói bảo vệ quy tắc và trật tự nào đó, để lại hình nộm, mỗi một lần ra tay sẽ hóa thành tro tàn?
Mỗi tấc da thớ thịt trên người Sở Phong đều cảm thấy lạnh thấu xương, trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo, nơi này quá quỷ dị, có đoán cũng không đoán ra được.
Hắn biết nếu nơi này là chiến trường, hắn cũng không có khả năng can thiệp vào, cấp quá cao!
Có điều, hắn hướng vào, hiện tại trên con đường này rất yên tĩnh, không có gì thức tỉnh hay là nhân vật lớn còn sống nhìn chằm chằm nơi này, nếu không hắn còn có thể giữ Thạch Hạp trong tay sao?
Đương nhiên, hắn cũng không loại trừ một khả năng khác, có người cố ý không lấy Thạch Hạp, để lại nó ở thế giới bên ngoài.
Dù sao lúc trước khi Sở Phong nhặt được Thạch Hạp và ba hạt giống, là ở chân núi Côn Lôn bên ngoài luyện ngục, nghiêm túc mà nói, cách nơi này rất gần!
Nhất thời, thân thể Sở Phong lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương, hắn suy nghĩ rất nhiều, trong lòng không thể yên tĩnh.
Hắn đã vô tình bước chân vào thế cục nào, hay là chỉ trùng hợp nhặt được Thạch Hạp?
"Mặc kệ đi!"
Sở Phong không tự tìm phiền muộn cho mình nữa, cảm thấy không nên suy nghĩ thái quá như vậy.
Bản thân hắn nghiêng về chuyện con đường này quả thật yên tĩnh, không còn vật sống nào, đều là những dấu vết chiến tranh ngày trước để lại.
Sở Phong tự nhủ: "Chà, ta ngày càng cảm nhận được bàn tay màu đen to lớn kia là một con rối, là vật phẩm chỉ dùng một lần, không phải sự tồn tại của vật sống."
Đương nhiên, nếu nghĩ như vậy, người sắp đặt bàn tay màu đen to lớn ngày trước chẳng phải còn đáng sợ hơn sao?
Hôm nay chỉ một bàn tay đã có thể che trời, nếu chân thân chính chủ nhảy ra, sẽ kinh khủng đến mức nào?!
Sở Phong đợi ở đây hai ngày, ngoài trừ chờ bên ngoài "hạ nhiệt", hắn lo lắng vẫn còn nguy hiểm, tận đến ngày thứ mười ba mới đi ra từ Quang Minh Tử Thành, trở về trái đất.
Nếu có người biết, hắn có thể tùy tiện du lịch Tử Thành và đường luân hồi như vậy, nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, chấn động bàng hoàng.
Một khi chuyển thế, đó thật sự còn là chính mình không? Có lẽ còn trí nhớ, nhưng mê man ba năm, đoạn thời gian kia cũng sinh ra một ý thức mới.
Thậm chí hắn đang hoài nghi, cái gọi là chuyển thế này có được coi là đoạt xá không?
Càng nghĩ lại càng thấy nhức đầu, nhất thời hắn thở dài một hơi.
"Không phải đoạt xá, trên đường luân hồi rất dứt khoát, chuyển thế cũng rất sạch sẽ." Hồ ly đá nói.
Gặp lại hồ ly đá Thiên Tôn, ánh mắt Sở Phong nhìn chằm chằm vào nó một cách kỳ lạ, hắn đã nghe tiểu chu Tước kể lại, lão gia hỏa này hai ngày trước nhấc chân chạy rất nhanh, ngay cả Kỉ Hồng cũng bị nó bỏ xa.
Sở Phong nhất thời không nói nên lời, con cáo già này giả bộ tốt thật, một trăm năm không nhúc nhích, bàn tay màu đen to lớn vừa vươn ra, nó đã nhảy dựng lên chạy, rất… không có đạo đức.