"Tôi cảm thấy bộ phim này rất thú vị, nhất định phải đi xem một chút."
"Tất nhiên rồi, có dị nhân ở trên đỉnh kim tự tháp, lại là người thật diễn xuất, hơn nữa có người nói đây đều là thực chiến, tất cả đều là những thước phim chân thật trong trận huyết chiến trên núi Thái Hành Sơn, nhất định phải đi xem mới được.”
Cái gọi là tứ đại dị nhân, sự tồn tại trên đỉnh kim tự tháp, là những thứ được truyền bá trên internet trước đây.
Tuy rằng mọi người đều đã biết, tông sư Thái Cực, chủ nhân của Bích Du Cung có đẳng cấp mạnh hơn, nhưng vẫn quen thuộc gọi mấy người Kim Cương như vậy.
Địa điểm ăn cơm cách nơi Sở Phong ở không quá xa, đi thẳng tới chỉ mất mười mấy phút, Sở Phong lên lầu, có người đưa hắn đến một bàn riêng.
"A, cái tên sắc lang này sao lại đến đây?" Hạ Thiên Ngữ trực tiếp kêu lên sợ hãi.
"Cô còn nói tôi như thế một lần nữa, tôi đảm bảo khiêng cô về nhà của tôi luôn đấy.” Sở Phong bình tĩnh nói với cô ta.
"Lạc Thần, cậu nói mời mình tới một bữa tiệc lớn, sao lại không nói là có mời anh ta."
"Hiểu lầm lần trước thật sự quá sâu, ngày hôm nay chúng ta cùng nâng chén xóa bỏ hết đi nhé.” Khương Lạc Thần mỉm cười, cô mặc quần dài bó sát, lộ ra đôi chân thon dài, tôn lên đường cong quyến rũ.
Cô được người ta gọi là nữ thần quốc dân, vóc người của cùng tướng mạo quả thực không có điểm nào có thể bắt bẻ.
Ở điểm này, dù cho là bạn thân nhất Hạ Thiên Ngữ, mỗi lần ngồi cùng một chỗ với cô đều cảm thấy có áp lực rất lớn. Tuy rằng cô ta cũng có vẻ đẹp thanh thuần động lòng người, nhưng quả thật không thể nào sánh bằng Khương Lạc Thần.
Khương Lạc Thần đứng dậy, mang theo một túi vải tinh xảo, nhìn dáng dấp có vẻ như muốn đưa cho Sở Phong.
Cô ta muốn Sở Phong đưa tay đón, nhìn xem trên gan bàn tay của hắn có bị thương hay không, chỉ vừa mới qua đi hai, ba ngày, bị thương nặng như vậy chắc chắn không thể khỏi hẳn.
Cô ta đã từng hỏi qua nhiều vị chuyên gia, những người kia đều nhất trí cho rằng, kẻ chém giết Thương Lang Vương chắc chắn bị nứt gan bàn tay nghiêm trọng, mặc dù không thương gân động cốt, nhưng loại ngoại thương kia cũng phải mất tới mấy ngày mới khỏi được.
Hơn nữa, muốn không để lại sẹo là việc không thể nào.
Khương Lạc Thần khẽ lắc lắc rồi đặt túi vải ở một bên, rất tự nhiên nói: "Bên trong này có loại dị thổ kia, đừng quên mang theo khi anh rời đi."
Cô ta che giấu như vậy bởi vì lúc nãy khi vừa cầm ra Sở Phong không có lập tức đưa tay, mà cô ta cũng không thể lập tức giao cho đối phương, nếu không việc bên trong chỉ toàn là cát nhất định sẽ nhanh chóng bại lộ.
"Lần trước, tính khí của Thiên Ngữ quả thật là không được tốt, nói đến cùng thì cả hai bên đều có chỗ sai." Khương Lạc Thần nói.
"Tớ nào có!" Hạ Thiên Ngữ bất mãn.
"Sự cố lần trước bỏ qua, xem như chúng ta làm quen lại từ đầu nhé!" Khương Lạc Thần mỉm cười nói, môi đỏ tươi đẹp, gợi cảm rung động lòng người. Cô ta đưa tay ra, như là thật muốn làm quen lại lần nữa, muốn bắt tay với Sở Phong.
Trên thực tế, cô ta vẫn chỉ muốn xem tay Sở Phong một chút, sau khi khi thấy rõ, hẳn là sẽ không tiếp tục nắm tay hắn nữa.
Sở Phong khá tự nhiên đưa tay ra.
Khương Lạc Thần thoáng đờ ra, suy đoán của cô ta vậy mà lại sai lầm? Bên trên cái tay kia căn bản không có vết thương nào cả!
Cô ta vừa định thu tay lại, tìm lý do qua loa lấy lệ.
Động tác tay của Sở Phong nhìn chậm, nhưng đã nắm lấy ngón tay thon dài của cô ta, nói: "Sự cố lần trước cứ bỏ qua đi."
Hạ Thiên Ngữ ngạc nhiên, hỏi thẳng: "Này, Lạc Thần, không phải trước giờ cậu chưa từng để cho sắc lang chiếm tiện nghi ư? Sao lần này lại chủ động muốn nắm tay anh ta?!"
Cô ta là đang lo lắng, sợ bạn thân nhất của mình đùa với lửa, theo lý thuyết thì không thể, nhưng là gần đây Khương Lạc Thần cứ muốn cô ta liên hệ với Sở Phong, cô ta thực sự không hiểu.
Sở Phong cố ý nói dối, nói: "Tay của tôi bị thương, dù cho cô Hạ Thiên Ngữ có lo lắng, tôi cũng không có cảm giác chiếm tiện nghi, hiện tại ngón tay của tôi đều đã mất hết cảm giác."
"Thật sao?" Đôi mắt đẹp của Khương Lạc Thần lộ ra thần sắc khác thường, lần đầu tiên cô ta cảm thấy mình sắp vạch trần chân tướng.
Cô ta rất tự nhiên nhìn về phía tay của Sở Phong, đồng thời mượn cơ hội nắm tay này xem đi xem lại.
"Không có nha." Cho đến lúc này cô ta mới chú ý tới, làn da bàn tay của Sở Phong rất óng ánh trơn mượt, không thua kém gì chất lượng da của cô ta, tay này có dùng tám cái sào tre cũng chẳng liên quan gì tới việc bị thương.
Khương Lạc Thần nhanh chóng buông tay ra, cô ta cảm thấy cái tên này quá vô liêm sỉ, mình thế mà lại bị đùa giỡn.
Quả nhiên, cô ta nhìn thấy khóe miệng của Sở Phong đang nhanh chóng thu lại ý cười.
"Anh Sở, nghe nói anh và Lâm Nặc Y là bạn học thời đại học?" Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên của Khương Lạc Thần là hỏi như vậy.
Sở Phong biết, tổ chức Bồ Đề Cơ Nhân đã điều tra hắn, chắc hẳn đã phát hiện ra rất nhiều manh mối, chẳng trách cô ta hiếu kỳ như vậy, cứ nhất định muốn vạch trần thân phận của hắn.
"Đúng thế." Sở Phong gật đầu.
Bữa cơm này rất kỳ lạ, không có mùi thuốc súng, nhưng cũng không thể nói là hòa hợp.
"A, Lạc Thần có người viết về cậu này!" Đang lúc này, Hạ Thiên Ngữ nói.
Cô ta đưa điện thoại di động đưa cho Khương Lạc Thần nhìn, ý bảo đọc tin tức.
Trên internet có người tung tin, đó là một tấm hình, bối cảnh là Bạch Xà Lĩnh trên núi Thái Hành Sơn, trong ảnh là Khương Lạc Thần cùng Ngưu Thần Vương đứng chung một chỗ, nét mặt tươi cười như hoa, dáng vẻ trò chuyện rất thân thiết.
Kết hợp với bức ảnh đó là dòng chữ: Chuyện cũ không thể không nói của Khương Lạc Thần cùng Ngưu Thần Vương kính xin chờ đến kì sau.
Phía dưới là một đám bình luận sôi nổi.
"Cái bài này là có ý gì?"
"Tôi chợt nhớ, trước đây tuần san Vương Đức đã từng tung ra một loạt tin tức, đề mục là: ba ngày hai đêm không thể không nói của nữ thần quốc dân cùng Ngưu Thần Vương, hóa ra chuyện này có lẽ là sự thật."
Sắc mặt của Khương Lạc Thần nhất thời đen kịt lại.
v Hạ Thiên Ngữ rất tức giận, bất bình thay cho bạn thân nhất của mình, nói: "Sao có thể như vậy được chứ, những người này quá xấu xa rồi, Lạc Thần, cậu nhất định phải đi tố cáo bọn họ tội phỉ báng!"
Ở bên cạnh, Sở Phong chột dạ, Ngưu Thần Vương không phải chính là hắn sao?
Đồng thời trong lòng hắn cũng đang nguyền rủa, tên khốn kiếp Chu Ỷ Thiên này, vậy mà kéo luôn cả hắn vào, đến lúc đó phải kết thúc thế nào đây? Hắn quả thực muốn đánh người.
"Anh cắn răng cái gì?" Hạ Thiên Ngữ trừng hắn.
Sở Phong cười gượng, nói: "Tôi… Đây không phải là vì bất bình thay cho cô Khương sao, thật không biết đây là do người nào làm ra? Quá xấu xa rồi, thật đúng là không có chút đạo đức nào nha!”
"Anh tốt bụng như vậy à?" Hạ Thiên Ngữ hoài nghi.
"Tất nhiên rồi!" Sở Phong chính nghĩa nói.
Khương Lạc Thần rất ít khi bị người ta bố trí như thế, cái gì gọi là chuyện cũ không thể không nói? Đặc biệt là có rất nhiều người liên tưởng về nội dung tập san buổi chiều Vương Đức nói tới.