Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2208 - Chương 2208: Không Nằm Trong Lịch Sử (1)

Thánh Khư Chương 2208: Không nằm trong lịch sử (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

"Cái gì, a a..." Cửu U Chích tuyệt vọng kêu to.

Thế nhưng, chợp mắt lại vang lên tiếng ầm ầm, quan tài từ trong hư không rơi xuống, rơi thẳng đến một đỉnh núi.

"Á, không phải về Âm Phủ, dọa chết ông nội ngươi, tên nhóc bị cắm sừng chết tiệt, nơi này là, núi Lôi Kích? Tên nghiệp chướng!"

Nó tức giận đến không chịu nổi, hận thù trong lòng to lớn, kết quả tên xấu xa kia lại đưa hắn trở về nơi giam cầm lúc trước, chính là núi Lôi Kích, thần miếu vây khốn tiên tử của nó.

"Ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi trước, chờ ta muốn tạm biệt vùng đất này, sẽ tới tìm ngươi, cùng nhau lên đường!" Sở Phong đến thăm nó, sau đó lại nhanh chóng rời đi.

Hắn thật sự muốn ở lại biên hoang một khoảng thời gian, rốt cuộc có thợ săn Luân Hồi xuất hiện hay không, hắn cũng sẽ đợi một khoảng thời gian.

Sở Phong cảm thấy, trải qua hơn bốn năm, trên người hắn căn bản không cảm nhận được một chút tin tức luân hồi, không lo lắng cho mình.

Nhất là sau khi uống canh Mạnh Bà, hắn cảm giác được, hương vị trên người lúc trước và thần miếu tiên tử biến mất sạch sẽ, làm cho hắn càng thêm yên tâm.

Tuy nhiên, tám ngày sau, một tai nạn đã xảy ra và một sự thay đổi đột ngột đã tới.

Hai sinh vật từ trên trời giáng xuống, nhắm thẳng đến ngọn núi nhỏ sau Cơ tộc mà rơi.

Không chút suy nghĩ nào khác trong đầu, trong lúc Sở Phong kinh hãi, trước tiên nghĩ đến, đây hẳn là thợ săn Luân Hồi!

Sao lại xuất hiện ở chỗ này, không phải là đến chỗ đại năng giả kia sao? Sở Phong sợ hãi!

Đây chính là sinh vật hai đầu kỳ lạ từ trên trời rơi xuống, ma mãnh mà khác thường, chúng nó hót líu lo trên không trung, làm cho Sở Phong đột nhiên cảm thấy trong lòng tăm tối, cả người suýt nữa ngã xuống đất.

Đây là thứ gì, thợ săn Luân Hồi chính là đây sao?

Trong nháy mắt, cơ thể Sở Phong căng cứng, tế bào toàn thân như kết tự thành một khối thép, hắn cảm thấy khó có thể tin.

Một tiếng chim hót, càng làm cho hồn quang sặc sỡ của hắn trở thành đen nhánh trong phút chốc, tuy rằng hắn đã khôi phục bình thường trong nháy mắt, nhưng vẫn nãy sinh sự dao động khó hiểu, tim đập nhanh từng trận.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"Nó không hề rơi xuống, không phải Luân Hồi giả" . Giữa không trung truyền đến thanh âm khàn khàn, già nua mà mang theo sức nặng, giống như là hai tấm cửa sắt ma sát với nhau.

Tiếng chim hót này là để chuyên nhằm vào Luân Hồi giả? Sở Phong rất kinh ngạc, không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn đã chống đỡ được, không bị tổn thương.

Sinh vật hai đầu từ từ rơi xuống, dáng vẻ không giống nhau, hơn nữa cũng khá cổ quái.

Nhất là thân hình của chúng vô cùng thấp bé, so với vóc dáng khiến người sợ hại trong tưởng tượng hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Một sinh vật cao hơn ba thước, thân thể giống như một con tắc kè khô quắt, ngay cả da thịt cũng xám xịt, về phần đầu thì là một cái đầu già nua.

Nó xám xịt từ đầu đến cuối, hơn nữa còn gầy như que củi, không có bất kỳ khí chất oai phong nào đáng nói.

Nhưng nó nguy hiểm, làm cho người ta kinh hãi, Sở Phong cảm ứng được một cỗ khí tức luân hồi, tương tự như năng lượng tràn ngập trên luân hồi.

Một sinh vật khác chỉ dài hơn hai thước, là một con cáo đen, chỉ là miệng nó có hình như mỏ ưng, miệng chim cong hình móc câu đỏ sẫm như máu, so sánh với thân thể sinh vật màu đen thật đối lập, tương phản mãnh liệt.

Hơn nữa, ấn đường của nó có một con mắt nhỏ, lờ mờ không có ánh sáng, nhìn tổng thể nó vừa có ba mắt chim ưng lại vừa có mỏ của chồn đen!

Điểm chung của hai sinh vật là khô héo và thấp bé, da bọc xương, hốc mắt lún sâu, thoạt nhìn như muốn mục nát.

Sau khi sinh vật này đáp xuống ngọn núi thấp thì không nói một lời, trực tiếp tiến vào trong thần miếu tìm kiếm, đây là hướng về phía tiểu thư Đông Thanh kia mà đến sao?

Sở Phong tin tưởng, sinh vật hai đầu này có liên quan đến Luân Hồi, làm cho hắn nghĩ đến một vài sinh vật, cùng với khí tức binh khí nào đó gần giống nhau.

Chỉ là, sinh vật hai đầu này rất đáng sợ, chấn động cả lòng người!

Giống như là da bọc xương.

Thoạt nhìn gần như thối rữa, thậm chí là mục nát, nhưng mà, trước kia nhìn thấy là hình người, mà hai đầu lại là hình dạng khác.

Binh lính mặc áo giáp trên đường Luân Hồi!

Trái tim hắn như một con sóng lớn, chứa đựng rất nhiều suy nghĩ.

Những binh lính kia đều mang theo binh khí chế thức - Luân Hồi đao, một đám giống như người chết sống, thân thể mục nát, không biết tồn tại bao nhiêu năm tháng, có lẽ mấy trăm vạn năm, có lẽ hơn ức năm, có lẽ không thuộc về phiến cổ sử này!

Bọn họ canh giữ đường Luân Hồi, máy móc duy trì trật tự trên con đường ấy, còn linh hồn của bản thân thì sớm đã chết đi.

Sở Phong hoảng hốt, lại cảm thấy sợ hãi, đây chính là khí tức sinh vật trong luân hồi, sao lại truyền đến Dương Gian?

Thời gian dài như vậy trôi qua, hắn cũng dần quên đi một phần những sinh vật trên đường Luân Hồi, bây giờ nhìn thấy thợ săn lại gợi lên phần ký ức này của hắn, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Vô luận là Thạch Hồ Thiên Tôn, hay là sư phụ dương gian đại năng của nó, hoặc là Cửu U Chích, thậm chí là vị sinh linh đáng sợ thống nhất một phần hai mươi lãnh thổ dương gian của những năm trước, đều một mực nói, nước trên đường Luân Hồi quá sâu!

Trước đây, Sở Phong cũng chỉ nghe một chút mà thôi, mặc dù có xúc động, nhưng cũng không có quá nhiều trải nghiệm tận mặt, mà hiện tại hắn lại cảm nhận được sâu sắc.

Người bố trí trên đường Luân Hồi đã sớm đưa tay vào Dương Gian, cái gọi là thợ săn Luân Hồi này phục vụ hắn?

Điều này thực sự cũng khá khủng khiếp!

Trước đó, hắn nghĩ rằng vùng đất Luân Hồi bị cô lập và không bao giờ liên kết với các nơi khác, cũng như một số năm.

Nhưng bây giờ tận mắt thấy, làm sao có thể là vùng đất bị cô lập, rõ ràng có quan hệ mật thiết với Dương Gian, thời gian tồn tại cũng rất lâu, không biết nguồn gốc.

Từ Tiểu Âm Gian đến Dương Gian, thậm chí đến Đại Âm Gian, đều có thể liên quan đến vùng đất Luân Hồi.

Từ thời tiền sử của Cửu U Chích đến thời đại bây giờ đều tồn tại luân hồi.

Tất cả điều này là không thể tách rời, không thể tồn tại một mình!

Trong lúc nhất thời, thân thể Sở Phong phát lạnh, sau đó cảm giác được một cỗ lương ý thấu thấu tận xương tủy, trong đó liên quan đến tầng thứ cùng với sinh vật phía sau màn, thật sự quá dọa người.

Đến tột cùng là người nào, là loại sinh vật gì mà có thể sống lâu như vậy, khống chế tất cả? Tuy nhiên, trong số các chủng tộc và người tiến hóa được biết đến trên thế giới, nó không tồn tại ở tất cả.

Bình Luận (0)
Comment