Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cửu U Chích ngẩn ngơ, kêu lên: “Ngươi nghĩ gì thế, bị quái vật cứng nhắc này làm cho mê muội rồi!”
Sở Phong không nói hai lời, bắt đầu đạp quan tài bằng đá, kỹ thuật diễn xuất của cháu trai này cũng quá kém? Vừa rồi chính nó cũng hô to, nói là một bản kinh chứa áo nghĩa vô thượng, hiện tại còn muốn phủ nhận, thật sự cho rằng hắn dễ bị lừa.
“Ngừng, hiểu lầm rồi, để ta nói rõ ràng đã!” Cửu U Chích vội vàng giải thích.
“Đại ca ta từng tu luyện bản kinh văn này, đã từng nói là đạo pháp vô thượng, nhưng khi luyện đến cuối cùng thì dù với loại tâm cảnh kia của hắn cũng tức đến nỗi chỉ muốn chửi thề!”
“Đây chính là một bản đạo pháp hố cha!”
“Đừng thấy lời đồn nghe rất lợi hại, nhưng kỳ thật vấn đề rất lớn, nếu luyện sẽ xảy ra chuyện!”
Cửu U Chích dừng kêu lung tung, cuối cùng khiến cho Sở Phong hiểu rõ đại khái là tình huống gì, tiếng tăm của trang kinh văn này vô cùng lớn, thật sự được người ta cho là kinh văn kinh thế.
Nhưng là, rất nhiều người luyện đến cuối cùng cũng đều từ bỏ.
Có người sau khi luyện thì không có cảm giác gì, còn có người sau khi luyện gặp phải vấn đề lớn, cuối cùng không thể không từ bỏ, cũng có người suýt nữa là luyện bản thân đến chết.
Sau khi Sở Phong nghe vậy, tương đối kinh ngạc, chẳng lẽ nói cái mà Vũ Phong Tử muốn tìm chính là thiên pháp?
Cửu U Chích trực tiếp bác bỏ, nói là ở thời đại tiền sử, trang kinh văn này từng lưu truyền ra trong phạm vi nhất định, không được xem là bí mật bất truyền độc nhất vô nhị gì cả.
Một vài nhân vật lớn đều từng luyện.
Sở Phong nghe vậy cái mũi cũng sắp phun khói trắng, thật sự là nóng máu, một kinh văn thông thường mà thôi, thế mà bị lừa mất một nắm Luân Hồi Thổ, con quái vật cứng nhắc hố cha này.
“Mẹ nó, ngươi ra đây cho ta, trả hồn xác cho tiểu gia, trả hàng!” Hắn thật sự là bị tức không nhẹ.
Luôn luôn là hắn lừa người khác, hôm nay lại bị một con quái vật cứng nhắc lừa gạt, không thể chịu đựng!
“Nói cho cẩn thận, chớ có hối hận cả đời!” Tiếng nói máy móc nhắc nhở, nói: “Tuy bên ngoài có lưu truyền kinh văn, nhưng kinh gốc lại ở đây.”
Cái gọi là kinh gốc chính là tờ kinh văn tỏa ra kim quang, có huyết khí lượn lờ kia, đây là bản gốc!
“Đừng nghe nó lải nhải nói mò, vốn những gì được ghi lại bên trên cũng là nghĩa trong loại kinh kia, không có gì khác biệt, ngay cả đại ca ta cũng không luyện được, ngươi nói xem trên thế gian này còn ai có thể luyện thành?!”
Sở Phong càng nghe sắc mặt càng khó coi, luôn cảm thấy mình là kẻ coi tiền như rác, bị hố rất thảm.
“Không luyện được là do vấn đề của bản thân chứ không phải của kinh văn, ngoài ra, sao ngươi biết đại ca ngươi không luyện thành?”
Cửu U Chích phản bác, nói: “Nếu đại ca ta luyện thành thì với loại tính cách ổn trọng của bá chủ kia cũng sẽ không chửi mẹ trong âm thầm? Tức thở hổn hển!”
Mặt Sở Phong đen lên, nói: “Trả hồn xác cho ta!”
“Một khi đã giao dịch thì không thể trả lại!”
Sở Phong nghe vậy thật sự là muốn nôn ra máu, cái chỗ quỷ quái này, con quái vật cứng nhắc hố cha này, đây là vật chết cùng loại với tháp truyền thừa năng lượng sao?
Sao cảm thấy giống như là một lão yêu tinh? Hắn vô cùng tức giận.
“Nếu như ngươi không trả, chúng ta sẽ tiết lộ bí mật của nơi này ra ngoài!” Cửu U Chích đe doạ.
Sở Phong gật đầu, nói: “Không sai, ta đi tìm Vũ Phong Tử, để ông ta lại đến tiến đánh một lần!”
Tiếng nói máy móc không có sợ hãi, nói: “Cứ việc đi tìm hắn, không có hồn xác thì ai đến cũng vô dụng, mở không ra khe hở không gian màu vàng kim, không vào được.”
“Ta có hồn xác, ta cho ông ta mượn!” Sở Phong tức đến nỗi ở nơi đó đập quan tài, rung động đùng đùng.
“Cũng cho ta mượn một chút!” Cửu U Chích thừa cơ không biết xấu hổ không biết thẹn yêu cầu.
Tiếng nói máy móc này im lặng, không còn lên tiếng nữa.
“Trả hồn xác cho ta nhanh lên!” Sở Phong uy hiếp!
Sau một lát yên tĩnh, tiếng nói máy móc vang lên, nói: “Ngươi có thể chọn thêm một tờ kinh văn, tặng miễn phí.”
“Trang thứ ba!” Sở Phong không chút do dự lựa chọn, lấy về một chút chỗ tốt trước rồi nói tiếp.
Sưu!
Một mảnh giấy màu vàng kim bay đến, dường như là do năng lượng biến thành, khắc vẽ đầy ký hiệu, kết nối với mi tâm của hắn, vẫn như trước là phương pháp hô hấp, được ý thức tinh thần của hắn nhớ kỹ.
“Như vậy không ai nợ ai!” Tiếng nói máy móc truyền đến.
Đồng thời, khe hở không gian màu vàng kim kia rung động ầm ầm, bắt đầu khép kín.
“Đợi chút đã, chuyện gì cũng từ từ chứ.” Sở Phong kêu lên, còn muốn trao đổi thật tốt với nó một chút.
Kết quả là, khe hở không gian màu vàng kim kia đóng lại nhanh hơn, như sợ rắn rết, dường như là chịu không nổi hắn, chỉ sợ lại phải nghe cái yêu cầu quá phận gì.
“Mọi chuyện đều dễ thương lượng, ngươi gấp cái gì?!” Sở Phong la hét, hắn thật sự có một chút gấp gáp, còn muốn liên hệ thử, tìm hiểu nhiều thêm một ít chuyện.
Nhưng mà, ánh vàng lóe lên, nơi đó triệt để khép kín.
Sở Phong hoàn toàn không còn gì để nói, mình đâu làm gì nó, sao lại quả quyết bỏ chạy, cắt đứt liên hệ với bên ngoài như vậy.
“Nó thấy ngươi cũng không phải là người tốt cho nên quả quyết trốn mất!” Cửu U Chích cười trên nỗi đau của người khác.
“Được ba trang phương pháp hô hấp của Mộng Cổ Đạo, rốt cuộc có thể tu luyện tới một bước nào?” Sở Phong nhíu mày, có chút không hiểu rõ được tình huống.
“Ba trang kinh văn đối ứng đến cấp độ Thần Vương, đụng chạm đến biên giới của cấp độ Thiên Tôn, nếu ngươi cần đến những chương tiếp sau thì sau này vẫn có thể giao dịch ở đây.”
Bên trong âm phủ truyền đến tiếng nói máy móc.
Cửu U Chích lập tức kêu lên: “Thấy không, dụ hoặc một cách trần trụi, còn chuẩn bị bẫy ngươi đấy, không lừa hết hồn xác trong tay ngươi thì nó chưa từ bỏ ý định, giống như ngươi vậy không phải người lương thiện!”
“Nói cái gì đó!” Sở Phong đạp lăn quan tài bằng đá.
Một lát sau, bọn hắn trở lại mặt đất, gọi con con lừa tinh tới, Sở Phong đặt quan tài bằng đá bên trong thân xe một lần nữa.
“Giá!”
Hắn khống chế Linh Xa, biến mất ở cuối đường chân trời.
“Tiểu tử, ngươi muốn bế quan mười ba năm?” Trên đường, Cửu U Chích bị người ta đặt dưới mông mà ngồi vô cùng bất mãn, nhưng cũng không nhịn được hiếu kì mà hỏi thăm Sở Phong.
Bởi vì từ khi sau khi lên xe, Sở Phong liền ngồi xếp bằng ở đó, yên lặng suy nghĩ suốt dọc đường, giống như là tâm sự nặng nề, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Đừng quấy rầy ta!” Sở Phong mở miệng, ở bên ngoài cơ thể hắn hiển hiện lít nha lít nhít chùm sáng, đều là chính hắn, đều cao ba tấc, ngồi xếp bằng trong hư không, quay chung quanh chân thân của mình.