Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2274 - Chương 2274: Danh Sơn Đột Phá Bồi Dưỡng Thân Thể (2)

Thánh Khư Chương 2274: Danh sơn đột phá bồi dưỡng thân thể (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trên tòa núi thấp này, có một cái ao, chỉ vuông vắn chừng một trượng, mà nhánh cây thất bảo cổ thụ này cắm trong ao, được tẩm bổ, tràn đầy ánh sáng bảy sắc, mà xung quanh có phù văn dày đặc, tiếng đại đạo nổ vang không dứt bên tai, khiến nơi đây dĩ nhiên vô cùng thần thánh!

Nước trong suốt trong ao này hơi có ánh tím, bốc ra khí tím, mùi thơm dịu xộc vào mũi, người ngửi thấy cảm thấy sảng khoái tinh thần.

Mùi hương của nó rất thoảng, không hề khiến người ta sinh ra ảo giác vũ hóa phi thăng gì, nhưng mà, Sở Phong ngày càng xem trọng, hắn là một “người thăm dò địa chất”, nghiên cứu khu vực, rất có hiểu biết về vật chất sinh ra trong các loại tổ mạch.

Trong mơ hồ, hắn cảm thấy, nước trong suốt bốc lên ánh tím này có thể vượt quá giá trị tưởng tượng!

Nhưng mà, có một chút phiền phức, hắn còn chưa ra tay mà, nhánh cây kia đã tan ra diệu thuật thất bảo thâm sâu, nếu thật sự tiếp xúc, vô cùng có khả năng sẽ bị diệu thuật nổi danh nhân gian này đánh chết!

Lần trước khi tụ họp, Sở Phong đã từ chỗ Bằng Hoàng bọn họ biết được, thất bảo diệu thuật này đang đứng thứ mười một trong bảng xếp hạng bí thuật cuối cùng ở nhân gian!

Từ xư đến nay xếp hạng chưa đổi, thứ mười một nhân gian, đây tương đối đáng sợ rồi.

Dù sao, có vài diệu thuật rốt cuộc đã thất truyền rồi, nghiêm khắc mà nói, bây giờ nó đã có thể xếp trước mười!

“Om ma li sa ha nô cộc.”

Đột nhiên, thi thể trong tòa miếu đổ nát ở xa xa vô ý thức mở đóng miệng phát ra âm thanh dẫn đến biến hóa trên núi thấp này, nhánh cây kia đang dao động.

Cổ Trần Hải lập tức kinh ngạc, ngồi không vững trong quan, nói: “Mau tới bên miếu đổ nát, hồi còn sống thi hài kia lẽ nào hiểu rõ và nắm giữ thất bảo diệu thuật toàn bộ?”

“Đi!” Sở Phong cũng ý thức được vấn đề này, cảm giác nhánh cây trên núi thấp chịu ảnh hưởng to lớn từ thi hài.

Trong chớp mắt, bọn họ đã về đến phía trước ngôi miếu đổ nát.

Miếu đổ nát tàn tạ, trong ánh sáng năng lượng màu đỏ, giống như ánh chiều tà đắm chìm trong máu, kèm theo cảm giác thần thánh, quỷ dị.

Mái ngói kia, bức tường kia, đều đang tản ra ánh sáng hơi đỏ còn có chút vàng nhạt.

Trên dàn tế trong viện, thi thể lê lết, vô ý thức há miệng, vẫn đang đọc những kinh văn đó, là một kiểu ngôn ngữ cổ nghe không hiểu, cực kỳ cổ xưa.

“Đây đúng thật là âm thanh thuần khiết, không có dấu vết tinh thần của cường giả toát ra.” Sở Phong nhíu mày, rất tiếc nuối.

“Để ta nghĩ loại ngôn ngữ cổ này xem.” Cửu U kỳ nghỉ cả buổi cũng không có ấn tượng, cuối cùng, chỉ đành thở dài, loại ngôn ngữ này phần lớn là vô cùng xa xưa rồi, Sở Phong nói: “Làm sao đây? Không có gì trông coi bảo sơn à, ta nghi ngờ tất cả kinh văn hắn ta nói chính là thất bảo diệu thuật trọn vẹn và sơ khai nhất!”

“Đạo huynh tỉnh lại, đừng ngủ nữa!” Cửu U Kỳ gọi.

Nhưng mà, thi thể trên đài tế đúng thật là chết hơi đáng sợ, chỉ là khi còn sống hắn ta quá mạnh, thân thể giữ gìn loại bản năng nào đó, còn đang há miệng, còn phát ra tiếng.

“Người này không bình thường, mạch máu là kim loại sao?” Sở Phong kinh ngạc.

Hắn đang quan sát cỗ thi thể cũ này, trọc đầu, nghi ngờ khi còn sống chắc là Phật tộc, rất nhiều phần thịt thối rữa rồi, có bộ phận khác mạch máu vậy mà là kim loại.

Không chỉ như thế, xương đầu và bộ phận tạng phủ lõa thể của như vậy, giống như kim loại kỳ dị.

“Có lẽ vẫn còn cứu được, đây là sản phẩm của văn minh máy móc, không phải máu thịt của sinh vật bình thường?” Sở Phong nghi ngờ nghiêm trọng.

“Hòa thượng nhân tạo, vậy mà lại là sản phẩm của khoa học kĩ thuật!” Cổ Trần Hải cũng cảm thấy lúc trước bị lừa rồi.

Hai người thương lượng một phen, cẩn thận dè dặt rót năng lượng vào trong cái đầu trọc, đây thật sự là ngựa chết coi ngựa sống là thầy thuốc.

“Âu lạp li ngõa.”

Vậy mà lại có hiệu quả, tiếng cái đầu trọc máy móc này phát ra rõ hơn, lớn hơn không ít, cũng thần thánh hơn không ít.

Cửu U Kỳ nói: “Vẫn nghe không hiểu, đây là người máy nhân tạo, không biết nói tiếng chim của thời đại nào.”

“Phiến diện, ngạo mạn, là điểm chung của người tiến hóa cấp thấp nhất.”

Đột nhiên, sản phẩm máy móc này nói tiếng nhân gian, rõ ràng, nói rất chuẩn.”

“Hả?” Bất luận là Sở Phong hay là Cửu U Kỳ đều kinh ngạc.

Máy móc này sống lại rồi sao? Hơn nữa, vậy mà còn nói loại ngôn ngữ thuyết giáo này.

“Ta đến từ Phật tộc cơ giới, là một trong chủng tộc thông minh đỉnh cao nhất thế gian, là một trong những thành viên Dị Hoang tộc.” Hắn ta tự giới thiệu bản thân.

Hai người Sở Phong trợn mắt há mồm, đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bất luận là hắn hay là Cửu U Kỳ, đều chỉ biết Phật tộc, là một trong những chủng tộc mạnh nhất nhân gian.

Vậy mà còn có Phật tộc cơ giới, đây là sinh vật của thời đại nào vậy?

Nhưng mà, nhắc đến Dị Hoang tộc, đó thì không ngoài ý muốn.

Dị Hoang tộc là người tiến hóa mạnh đến cực điểm ở nhân gian, sau khi thoát khỏi chủng tộc của mình, tự lập một tộc, đám người như vậy tự xưng là Dị Hoang tộc.

“Ngươi không phải một người máy nhân tạo sao?”

Máy móc Phật tộc nói: “Các ngươi thấy mạch máu kim loại, ngũ tạng kim loại trong cơ thể ta, thì cảm thấy ta là một người máy? Đây là một loại phiến diện. Có lẽ, ta được tạo ra, nhưng nhân tộc lại có thể ngoại lệ sao? Làm sao có thẻ xác nhận có sản phẩm tiến hóa vì tự nhiên không. Từ chất liệu gỗ mà nói, kim loại hiếm trong cơ thể ta hơn xa máu thịt trong người các ngươi, cho dù là nhân tạo cũng tốt hơn.”

Hắn ta có ý gì? Ngoại trừ bác bỏ phiến diện bình thường ra, có phải cũng đang tiết lộ gì đó? Lẽ nào thế gian có nhiều sinh vật, có khả năng đều là nhân tạo sao?

“Đạo huynh, sao huynh lại đến đây?” Cửu U Kỳ hỏi, vậy mà lại cứu sống người này, dĩ nhiên nó muốn biết rõ chân tướng.

“Ta cũng không biết, sau khi tỉnh dậy đã ở đây, năm đó ta từng ngạo mạn một thời, hiểu hết thất bảo diệu thuật, chưa từng nghỉ sẽ có một ngày tỉnh dậy ở đây, thân tàn thể khuyết, quên đi rất nhiều chuyện cũ, giống như trải qua một trận đại chiến mất đi ký ức vậy, cũng giống như bị người ta coi thành vật thí nghiệm, cuối cùng bị vứt bỏ nơi đây.”

Máy móc Phật tộc nói như thế, có chút là nghi ngờ của bản thân hắn ta, không biết có thật không.

Lời này vào tai Sở Phong và Cổ Trần Hải, đúng thật là sóng to gió lớn, bọn họ cảm giác được sự đáng sợ ở đây.

Nếu người này mất ký ức sau một trận đại chiến thì thôi, nhưng nếu như bị người ta thí nghiệm xong rồi vứt bỏ, vậy quả thật là quá thảm, nơi này rốt cuộc là nơi nào?

Bình Luận (0)
Comment