Nhóm dịch: Thiên Tuyết
"Ta muốn đạt được viên mãn, chẳng lẽ cần phải cướp lấy nó từ nhất mạch Thái Võ? Đi đến chỗ bọn họ mượn vật chất tạo hóa?!" Sở Phong lạnh lùng nói.
Sở Phong tức giận không nguôi, trong lòng vừa đau buồn vừa căm phẫn.
Lúc trước, Thái Võ hạ đạo thân xuống tiểu âm phủ, một tay che trời, đánh chết đám người Hoàng Ngưu, Đại Lão Hắc, lão tông sư Vũ Đương,… hóa thành từng đám sương máu, giết hết người thân bằng hữu của hắn.
Đây là mối đại hận ngất trời, là mối hận thù đau thấu xương tủy!
Nhiều năm trôi qua, chuyện cũ bị nhắc lại, nhất mạch Thái Võ không để ý, trong lời nói lộ vẻ giễu cợt, nhục nhã người thân đã khuất, sao Sở Phong có thể không căm phẫn? Lập tức giận dữ sôi trào!
Trong hai tháng tiếp theo, Sở Phong cố gắng vận chuyển phương pháp hô hấp, không thì đắm chìm trong giấc ngủ đặc thù ở Mộng Cổ Đạo, hoặc nuôi dưỡng khí lực bằng phương pháp hô hấp Đạo Dẫn.
Có khi cũng sẽ thêm tiếng sấm vào, quanh người đều được bao trùm bởi phật quang, thần thánh giống như một bức tượng Phật Đà!
Cuối cùng, hắn xác nhận rằng trong một khoảng thời gian ngắn hiệu quả của sơn dịch không còn rõ ràng, muốn tăng lên chỉ sợ sẽ mất rất nhiều năm mới được.
Lại hai tháng nữa trôi qua, Sở Phong tin rằng mình đã hiểu rõ Thất Bảo Diệu Thuật hoàn toàn, lĩnh hội được tất cả ý nghĩa sâu xa, bảy loại phù văn đại đạo phát ra từ khúc cây kia cũng không còn tổn thương được hắn nữa.
Đây là một trong những thành quả lớn nhất mấy năm qua!
Không thể nghi ngờ, loại phương thức hoàn chỉnh không thiếu sót này là một đòn sát thủ, cho dù phóng mắt nhìn khắp dương gian, cũng thuộc loại thủ đoạn mang tính uy hiếp chiến lược.
"Đáng tiếc, ở cuối khu vực luân hồi, cơ thể của ta tan vỡ hết lần này đến lần khác, ba loại vật chất kỳ trân thiên địa âm, dương và kim ẩn trong cơ thể cũng tiêu tán, nếu không hiện tại đã có thể luyện thành bí thuật của ba loại thuộc tính."
Dùng thân thể trực tiếp sinh ra ở dương gian, mặc dù trốn trong hộp đá, Sở Phong cũng phải trả một cái giá rất đắt, mất đi một vài thứ cực kỳ hiếm có.
"Tuy nhiên, hình như có chút kì quái, còn có một tia hy vọng sao?
Mấy năm nay, khi hắn đang tìm hiểu Thất Bảo Diệu Thuật, vật chất kỳ trân thiên địa liên quan đến thuộc tính âm dương như vẫn còn sót lại? Bởi vì hắn cảm nhận có một tia vật chất đặc biệt trong cơ thể mình!
Có điều, dường như có chút khác với trước kia.
Sở Phong tiếp tục thử mọi thứ trong tuyệt vọng, lấy nó làm căn cơ, luyện bí thuật thuộc tính âm.
Rầm rầm!
Nhất thời, cành cổ thụ Thất Bảo cắm trong ao nước cũng lay động theo, trên phiến lá chứa bảy loại màu sắc, trong đó những ánh sáng đen lóe lên tuôn ra từ lá cây khẽ run, tràn ngập âm khí kinh người.
"Hả, lại muốn thành công?"
Sở Phong ngạc nhiên, trước đó chẳng qua là một tia vật chất đặc biệt, lần này sau khi lĩnh ngộ Thất Bảo Diệu Thuật hoàn toàn, mới vận chuyển loại phương pháp này một lần, lại ngưng tụ ra ngày càng nhiều, từng tia ánh sáng đen nhè nhẹ sinh ra trong cơ thể hắn.
Trong lòng Sở Phong chấn động, hắn có một loại cảm giác, hiện tại cũng không cần nghĩ đến, hắn đã biết đây là một loại vật chất kỳ trân thiên địa hiếm có trên đời!
Chẳng bao lâu, hắn hiểu rõ, hình như nhận ra nguồn gốc của loại vật chất này, đây là khi hắn đi trên đường luân hồi, trong suốt quá trình đầu thai đã bị nhiễm vật chất này.
Đúng rồi, thế gian này, nơi nào âm khí mạnh nhất? Tất nhiên là âm phủ, trong khu vực diễn ra quá trình chuyển sang kiếp khác.
Nhưng có bao người có thể mang nó ra ngoài?
Bởi vì Sở Phong là kẻ nhập cư trái phép, thân thể giáng xuống dương gian, cho nên bị nhiễm, cũng mang theo loại vật chất thuộc tính âm hiếm có nhất.
Điều này là nhờ ẩn núp bên trong hộp đá, có thể mang nó theo cùng.
Nếu là người khác, tất cả mọi thứ trong quá khứ tự nhiên sẽ bị xóa mờ ở cuối luân hồi, bị lấy đi sạch sẽ!
Xích!
Một luồng sáng đen tỏa ra, giống như có thể quét qua ánh chiều tà trăng sao, vạn vật trên thế gian!
Thật không thể tin được, tuy Sở Phong không thử ra tay với kẻ địch, nhưng đã cảm nhận được uy lực của thứ ánh sáng âm dương này có thể mạnh gấp nhiều lần so với trước đây luyện thành.
Hắn vô cùng xúc động, xuyên qua cuối đường luân hồi, lại có thể mang ra vật chất kỳ trân thiên địa như vậy, người ngoài muốn cũng không dám nghĩ!
Muốn luyện thành Thất Bảo Diệu Thuật, việc thu thập được vài loại vật chất đặc biệt cực kỳ quan trọng, càng phi phàm, sau khi luyện thành diệu thuật uy lực càng mạnh mẽ.
"Tốt, bắt đầu thu thập, ta muốn kỳ trân có phẩm chất thật cao, những thứ trước đấy từ bỏ, thay thế một lần tất cả!"
Sở Phong không còn tiếc nuối, mà là nở nụ cười vui vẻ.
"Nơi này là danh sơn đứng đầu dương gian, có thể ẩn chứa vật chất kỳ trân thiên địa không?"
Sở Phong lộ ra vẻ mặt khác lạ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh.
Nhưng thật đáng tiếc, trên mảnh cao nguyên màu máu này cái gì cũng không có, một mảnh hoang vắng, không một ngọn cây cọng cỏ, chỉ có thổ chất và nham thạch cứng rắn.
Đột nhiên, trong lòng Sở Phong chợt động, sau khi nhìn thấy thổ chất này, hắn nghĩ đến một loại vật chất, cũng mang từ trong luân hồi ra.
Hắn nắm một vốc đất luân hồi từ trong hộp đá, thật ra trên người hắn cũng có, quét một lớp ở trên người, nhưng chưa từng nghĩ đến luyện luyện hóa rồi hấp thu.
"Này, tiểu tử ngươi điên rồi sao? Tuy rằng nói đó là Hồn Nhục, nhưng ngay cả lão phu cũng không biết dùng như thế nào, ngươi trực tiếp cầm nó ăn à??" Cổ Trần Hải bị kinh sợ.
"Ta bảo ngươi hộ pháp cho đại ca đây!" Sở Phong ra vẻ ông cụ non, ngồi xếp bằng trên mặt đất, lại vận chuyển Thất Bảo Diệu Thuật.
Hắn cảm thấy rằng có lẽ sẽ có bất ngờ.
Chỉ một chốc, trong cơ thể của hắn sáng lên, hơn nữa vô cùng lộng lẫy, cực kỳ thần thánh và rực rỡ, giống như khi ở trong Mộng Cổ Đạo, tất cả những khối thổ chất đều trở nên trong suốt, dòng ánh sáng thần bí xuôi chảy.
Rất nhanh sau đó, xuất phát từ bản năng nào đó, điều khiển Thất Bảo Diệu Thuật, Sở Phong hấp thu được một loại vật chất đặc thù có trọng lượng.
"Thật sự hiệu quả, kỳ trân thiên địa kìa!" Hắn không khỏi kinh ngạc kêu lên thành tiếng.
Sau đó, khi Cổ Trần Hải đang trố mắt đứng nhìn, hắn không ngừng nhét đất vào miệng, ăn từng ngụm từng ngụm, ăn như hổ đói.
"Ta nói, hả, ngươi thật sự bị động kinh à, đây không phải là do nhiễm bệnh từ Cửu Hào đó chứ? Bị bệnh rối loạn ám ảnh đói ăn bừa, nhìn cái gì cũng muốn ăn à!"
Cổ Trần Hải há hốc mồm, đứng la lên ở đó, hy vọng có thể khiến hắn tỉnh lại, cho rằng thằng nhóc này bị điên rồi.