Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhà địa chất học quái dị, cũng không biết xấu hổ đoạt cái danh hiệu này? Còn không phải là lén đào mộ sao, lại văn vở như vậy, không sợ sét đánh sao? Cổ Trần Hải khinh thường.
"Thân là thiên tài thăm dò địa chất đi đầu trong lĩnh vực này, trên trời dưới đất không có ta không đào được mộ, không có Cơ Đại Đức ta không mở được mộ ra, lên đến thiên cung dương gian, xuống dưới âm tào địa phủ, nơi nơi đều là bóng dáng của ta!"
Bất quá là giả bộ, Cổ Trần Hải cảm giác rằng nếu nơi này có thiên lôi, không đánh hắn một phát nở hoa thì chưa đủ để bình lặng nỗi phẫn hận của dân chúng!
Ầm!
Một tiếng sấm nặng nề vang lên ở đây.
Da đầu Sở Phong lập tức run lên, nhấc chân chạy như điên!
Sau khi chạy đi hơn mười dặm, hắn cảm giác có gì đó không đúng, dừng lại.
Tiếng sấm đến từ chỗ sâu trong cao nguyên, là dị động phát ra từ hồ máu kia.
Trong hồ nước màu đỏ có rất nhiều thi thể, lúc này có một bàn trắng bệch nhô ra khỏi mặt hồ, mang theo sấm sét, khiến cho hư không nổ tung, cực kỳ kinh khủng.
Sở Phong lau mồ hôi lạnh, nói: "Dọa chết đại gia rồi, ta còn nghĩ sét đánh đến thật!"
Hồ máu, thi thoảng sẽ xảy ra một vài động tĩnh, giống như xác chết vùng dậy, đây là do người chết khi sống quá mạnh, có biến động nhỏ, một số thi thể sẽ lay động một chút, sẽ kích động phù hào đại đạo đáng sợ.
Thế nhưng, lúc này đột nhiên nổ vang, thật sự có chút kỳ quái, có điều đúng lúc, chủ yếu là do Sở Phong tự mình chột dạ.
"Hắc hắc…" Cổ Trần Hải đang cười.
Sở Phong một cước đạp quan tài đá, hắn không muốn ở lại đây lâu, kéo lừa tinh, dẫn theo Cổ Trần Hải, nhanh chóng dứt khoát rời đi.
Khi rời đi, không thể tránh khỏi gặp lại Cửu Hào, điều này khiến cho trong lòng Cổ Trần Hải vô cùng khẩn trương.
Sở Phong cố tình chủ động chào hỏi, nói: "Tiền bối, ngươi đã từng nếm qua loại sinh vật phong ma nào chưa? Có thể nói là mỹ vị tuyệt đỉnh nhân gian, sơn hào hải vị ngon nhất dương gian!"
Cửu Hào không nói gì, ánh mắt xanh biếc nhìn hắn.
Sở Phong tiếp tục lừa dối, rất muốn lừa nó đi ra ngoài, dẫn đến chỗ nhất mạch Thái Võ hoành hành, xử lý một đám già vô liêm sỉ, giết sạch toàn bộ.
"Tiền bối, ta nói với ngươi, loại sinh vật phong ma này cực kỳ hiếm thấy, huyết thống cực kỳ mạnh mẽ, còn nhỏ gọi là Thái Võ, thanh niên gọi là Ma Võ, về già gọi là Võ Phong Tử, ta biết có một đứa trẻ phong ma ở chỗ nào, có điều chúng đều rất mạnh mẽ, mặc dù đang còn ở thời kì nhỏ, loại sinh vật này cũng có cấp Thiên Tôn, càng về già lại càng không phải nói."
Sở Phong mở miệng bịa chuyện ở đây, Cổ Trần Hải nghe thấy thì trợn mắt há hốc mồm, còn có thể không đáng tin cậy hơn nữa so?
"Có chút quen tai, hình ta ta đã nghe thấy hai chữ Hằng Võ này." Cửu Hào nói.
Nói đến cùng, tinh thần nó không bình thường mấy, đã quên đi rất nhiều chuyện cũ, nếu không Sở Phong cũng không dám lừa nó.
Bên cạnh, trong lòng Cổ Trần Hải sợ hãi, Hằng Võ là ai? Đó là một vị tổ tiên của Hằng tộc, không ai có thể đo lường được người đó rốt cục mạnh đến bao nhiêu, dẫn dắt Hằng tộc trở thành một trong những bộ tộc mạnh nhất dương gian.
"Tiền bối, muốn theo bọn ta đi đào những đứa trẻ phong ma không? Con của loài sinh vật này —— Thái Võ, mềm mịn trơn nhắn, tan ngay trong miệng, hương vị quả thật rất tuyệt!"
"Ta không thể rời khỏi nơi này, ngươi giúp ta bắt một con phong ma non —— Thái Võ."
Cửu Hào nói xong, lẩm bẩm trong miệng, sau đó từng đợt huyết quang nhè nhẹ tỏa ra từng trong mũi nó, bay về phía Sở Phong.
"Này, tiền bối ngươi định làm gì vậy?!"
Cửu Hào thản nhiên nói: "Huyết chú, nếu ngươi không bắt được cho ta một con non phong ma Thái Võ trở về, máu của ngươi sẽ cháy thành tro tàn."
Sở Phong: "#¥%&…"
Hắn rất muốn chửi lớn, trong lòng nguyền rủa, đây thật sự là… lừa dối không thành, còn bê đá tự đập vào chân mình, Cửu Hào ngu ngốc này lại cho hắn một tay như vậy.
Hắn quả thật khóc không ra nước mắt, sao có thể làm xong việc?
"Tiền bối, con non phong ma đều ở cảnh giới Thiên Tôn, làm sao ta có thể bắt được một con Thái Võ? Căn bản không phải đối thủ." Sở Phong kêu lên.
"Không sao, ngươi có thời gian, chờ đến khi ngươi có năng lực, bắt cho ta một con." Cửu Hào khoát tay áo, không chút để ý đến hắn.
"Đi, đi bắt con non phong ma —— Thái Võ!" Sở Phong cắn răng, cưỡi lừa đi về phía xa.
Sau khi lao ra khỏi danh sơn đứng đầu thiên hạ, Cổ Trần Hải cười như một con chim cút già, chói tai khó nghe, nó nhìn Sở Phong đầy kinh ngạc, vô cùng cao hứng, cười đến méo cả miệng.
Sắc mặt Sở Phong ngày càng đen hơn, đấm đá quan tài đá, nhưng cũng không thể thay đổi điều gì.
Lừa tinh im lặng tại chỗ, thật ra tâm trạng nó tốt, rất muốn vui vẻ hất chân sau, đồng thời nó cũng cực kỳ muốn hỏi Sở Phong một câu, rốt cuộc ai mới là kẻ ngốc?
"Đồ ngu, ngươi nhìn cái gì?!" Sở Phong vô tình phát hiện ra đức hạnh kia của lừa tinh, con lừa lớn xoay chuyển tròng mắt nhanh như chớp, vừa nhìn đã thấy gian tà.
Sở Phong không chút khách khí, thu hồi đất luân hồi trên người lừa tinh và quan tài đá.
"Giữ lại một chút!" Cửu U Kỳ kêu lên.
"Giữ cái lông, ngươi nói cho ta nghe một chút, cái huyết chú kia là thế nào, làm sao để hóa giải?!" Sở Phong hỏi.
Cổ Trần Hải nói: "Không có việc gì, nếu ngươi không thực hiện lời hứa, máu trong cơ thể sẽ bốc cháy sạch sẽ."
Trước mắt Sở Phong đột nhiên đen lại, chuyện này mà bảo không có việc gì?!
Cổ Trần Hải an ủi: "Đầu óc hắn không còn linh hoạt, đây gần như là tà thuật nguyền rủa, nhưng quên khắc văn lạc thời gian lên đồ vật, không có hạn chế thời gian, ngươi cũng không cần thực hiện, hơn nữa, một khi thực lực của ngươi vượt qua hắn, huyết chú sẽ tự động giải trừ."
"Nhưng ta vẫn muốn nhanh chóng giải trừ!" Sở Phong rất kiên quyết.
Cổ Trần Hải nói: "Cũng không phải quá khó, nếu tu luyện một phương pháp hô hấp cao nhất đến giai đoạn uyên thâm, có thể tự mình giải trừ, ngoài ra nếu luyện thành Thất Bảo Diệu Thuật, cũng có thể tự xóa sạch huyết chú trên người."
Nó cảm thấy đây không phải là một vấn đề lớn, hơn nữa nó nghiêm túc nghi ngờ, đây là Cửu Hào cố ý thúc giục Sở Phong, hi vọng hắn nhanh chóng trưởng thành.
Nghe thấy loại suy đoán này của nó, Sở Phong đen mặt, nói: "Nói như vậy, ta còn phải cảm ơn hắn?!"
Cổ Trần Hải rất nghiêm túc nói: "Ngươi đừng cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề, quên đi quá khứ, đồng thời không biết nhiều thứ hiện giờ, mà thiếu lòng kính sợ, thật ra loại sinh vật này vô cùng đáng sợ, có lẽ tương lai ngươi sẽ phải cảm ơn hắn."
Sắc mặt Sở Phong âm trầm bất định, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng không còn vướng bận chuyện huyết chú trên người.