Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đây cũng là lý do mà bọn họ tự thoát ly ra ngoài Nhân Tộc, bởi vì bọn họ cảm thấy bản thân đủ cường đại để thoát khỏi cái bóng của tộc cũ.
Đương nhiên, cũng có người có huyết thống mạnh mẽ vẫn kiên cố bám trụ trong Nhân Tộc, không thừa nhận bản thân không phải Nhân Tộc.
Chỉ có điều có chút đáng tiếc, bởi vì không thể bảo vệ được huyết thống của mình, những người như vậy sau này cuối cùng cũng dần dần biến mất, hoặc là đã trở nên nhạt nhòa trong biển người mênh mông, huyết mạch không ngừng bị pha loãng.
Sử Hoàng tìm đến mục tiêu, người nọ là một thanh niên tóc đỏ, giữa trán có một con mắt nằm dọc, dựa theo sự suy đoán của Thần Vương Sử gia, người này ít nhất cũng là Khuy Thuật Nhãn trong số Thiên Nhãn, hoặc có khả năng chính là Tuệ Nhãn.
Nếu quả thật là Tuệ Nhãn, vậy liền có thể trộm hết bí tịch trong thiên hạ!
Bên cạnh thanh niên tóc đỏ còn có một thiếu niên giống y như hắn ta, cả đầu tóc đỏ, hơn nữa ánh mắt còn mang theo dã tính, kiệt ngạo bất tuân.
Sử Hoàng đi tới, trong lòng có chút bồn chồn, bất kỳ cường tộc nào khi đối mặt với tộc Dị Hoang đều cảm thấy có chút kiêng kỵ, bởi vì tộc này thật sự quá cường đại.
Khiến cho các đạo thống lớn của dương gian vui sướng chính là, tộc Dị Hoang không phải một thể thống nhất, ở giữa còn có đỉnh núi, cho dù là tộc nhân xuất thân giống nhau, thì hai bên đều là độc lập.
Trong tộc Dị Hoang còn có Cơ Giới Phật Tộc, có Nhân Tộc Huyền Hoàng, còn có Cửu Sắc Cốt Tủy thuộc Đạo Tộc, cái nào cũng mạnh đến khiếp người, nếu như liên hợp lại với nhau, chắc chắn sẽ gây ra chấn động lớn bao trùm cả bầu trời dương gian, không ai có thể địch lại!
Vẫn may là bọn họ đã nói qua, cả đời sẽ không qua lại với nhau, nhưng cũng đều là kiêu ngạo, vẫn có một số lúc đi cùng nhau.
Sử Hoàng đi qua đó, ăn nói lễ độ, cuối cùng vị Thần Vương của Sử gia phải xuất hiện, lấy lời hứa hẹn, để cho thiếu niên tóc đỏ kia xử lý Sở Phong trong Tiên Bộc.
“Việc nhỏ, ta là Nhân Tộc Dị Hoang, tiểu tán tu lang thang kia sau khi nhìn thấy ta, chạm đến lĩnh vực Nhân Vương của ta, chắc chắn sẽ trực tiếp run rẩy đến chủ động dập đầu.”
Thiếu niên tóc đỏ hơi nhỏ tuổi kia cười nhạt, cảm thấy rất vừa ý với thù lao mà Sử gia đã trả cho mình, đồng thời cũng nói cho đám người Sử Hoàng, chuyện này có thể làm dễ dàng như trở bàn tay.
“Ha hả, vậy ta đợi tin lành!”
...
Ầm ầm!
Không bao lâu sau, Thông Thiên Tiên Bộc phát ra tiếng sấm nổ kinh người, thác nước rực rỡ lập tức biến thành màu đỏ như máu, giống như huyết thủy.
“Thời gian đã đến!” Có người hô lên.
Chỉ khi thác nước hóa thành màu máu, đó mới là thời gian tạo hóa xuất hiện, sau khi một đám người chen lấn xô đẩy liền tiến vào trong thác nước hùng vĩ kia.
Lúc này, bất luận là thiếu nữ giống như Lâm Nặc Y, hay là mỹ nhân bạch y tuyệt sắc không nhiễm bụi trần của tộc Bạch Hổ, hoặc là đám phật tử thánh khiết, tất cả đều không ghét bỏ thác máu, nhảy vào ngay từ lúc đầu.
Sở Phong cũng không ngoại lệ, chào hỏi lừa tinh một câu, sau đó cùng nhau tiến vào trong thác nước kia.
Quả nhiên có chút kỳ quái, thác nước này nhìn thì có màu máu đỏ tươi khiếp người, nhưng màu sắc bên trong lại rất sặc sỡ, năm màu xán lạn, giống như tiến vào long cung dưới đáy biển.
Đây là tình huống gì? Sở Phong cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
“Nghẹn chết ta rồi, nơi này có thể nói chuyện chưa?” Đông Bắc Hổ kêu lên.
Hắn ta một mực nghe theo lời Sở Phong khuyên bảo, không dám ở bên ngoài nói chuyện lung tung, hiện tại đã tiến vào trong, hắn ta nhịn không nổi nữa, đôi mắt liếc nhìn bốn phía, nhìn cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.
Sở Phong cũng kinh ngạc, sau khi tiến vào trong, hắn liền hoàn toàn hiểu ra Thông Thiên Tiên Bộc này đến tột cùng có chỗ nào kinh người, nơi nơi đều là năng lượng nồng đậm, hơn nữa còn rất cao cấp.
Năng lượng nhiều như vậy đổ xuống từ trên trời, giống như là ngân hà trút xuống, vừa hùng vĩ vừa mỹ lệ, từ cổ chí kim đều chưa từng dừng lại qua, cái này là dương gian trút xuống bao nhiêu tinh hoa chứ?
Hắn đã chú ý đến, sau khi thác nước rơi xuống đất, ngoại trừ đầm nước và những con sông rất ngắn chỉ khoảng mấy dặm bên ngoài phụ cận, căn bản đã không còn nơi chảy ra.
Đây là trực tiếp ngấm vào trong lòng đất, được tổ mạch dưới đất hấp thụ, sau đó thông đến các nơi trong dương gian!
Điều này cũng bằng nghĩa với việc thời thời khắc khắc luôn bổ trung năng lượng cho dương gian, chẳng trách linh khí ở dương gian lại nồng đậm như vậy, khắp nơi trong cương thổ mệnh mông đều có thể tu luyện đến cấp độ Thánh giả.
Sau khi đám người tiến vào trong, đều lựa chọn cho bản thân một vị trí thích hợp, cường giả đang xông lên phía trên, ví dụ như Thiên Tôn, không ngờ lại có sinh vật đạt đến cảnh giới này xuất hiện, muốn ở nơi này tọa quan để đột phá.
Về phần Thần Vương thì lại có cả đám, hơn nữa đều là những người có danh tiếng chân động thiên hạ, ví dụ như Bằng Hoàng, Thần Vương trẻ tuổi của tộc Khổng Tước, Phật tử, một thanh niên của Hằng Tộc, thanh niên tóc đỏ của tộc Dị Hoang, mỹ nhân tuyệt sắc của tộc Bạch Hổ,...
Bên dưới một chút chính là những sinh vật hơi trẻ tuổi, đều là Thần Chỉ!
Tiếp đó thì chính là những tiến hóa giả có cấp độ tiến hóa thấp hơn một chút, bao gồm những người ở cấp độ Thánh giả và Kim Thân.
Sở Phong ngẩng đầu nhìn, Ánh Trích Tiên và một đệ tử tuổi tác không lớn của Hằng Tộc, còn có mấy người khác đang ở cùng nhau, muốn tiến lên bên trên thác nước.
Mà đám người Đại Không, Sử Hoàng, thiếu niên của tộc Kim Ô, hay thiếu nữ tương tự như Lâm Nặc Y, thiếu niên tóc đỏ của tộc Dị Hoang,... đều ở phía dưới, nơi này gần như là vị trí thấp nhất.
Trong đó tất nhiên cũng bao quát cả Sở Phong, hắn cũng đang ở trong lĩnh vực tầng Kim Thân.
Trong số những người khác, hắn còn nhìn thấy Chung Tú, đệ tử nòng cốt của nhất mạch Thái Võ, còn có mấy vị cố nhân – đám tiểu đệ bị hắn thừa cơ trục lợi ở trong Long Ổ ở biên hoang.
Sở Phong cũng không để ý đến bọn chúng, mang theo lừa tinh tìm một chốn, an tâm ngồi xếp bằng xuống đất.
Thác nước này quá bao là quá hùng vĩ, bởi vậy căn bản không cần lo sẽ là cảnh đất chật người đông, nơi này đủ lớn để chứa rất nhiều người, nhưng mà vẫn có một số người lại túm năm tụm ba thành một đám, cùng nhau tham ngộ.
Không cần suy nghĩ nhiều, vị trí này của Sở Phong là nơi thê lương lạnh lẽo vắng vẻ nhất, hắn thừa nhận sự trùng kích kinh thiên của thác nước, bắt đầu ngộ đạo trong đó.