Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2404 - Chương 2404: Một Nụ Cười Mỉm Đẹp Khuynh Thành (1)

Thánh Khư Chương 2404: Một nụ cười mỉm đẹp khuynh thành (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thực ra Sở Phong đã rất cẩn thận, ít ra thì bộ dáng này của hắn đã có điểm khác nhau với chân dung nguyên bản.

Bởi vì Cơ Đại Đức không tính là chân dung diện mạo của hắn, cho nên lần này hắn hơi chủ quan, mặc dù không có lộ ra căn nguyên của Sở Phong, thế nhưng cũng lộ ra ít nhiều phong thái và đường nét của Cơ Đại Đức.

“Mợ nó, Cơ Đại Đức ngươi dám lừa ta!” Người đầu tiên xác định kẻ trong hình là Cơ Đại Đức không ai khác chính là quái long - Long Đại Vũ của chúng ta. Ngay từ lúc nhìn thấy tin tức thì cậu đã nhảy dựng lên, tin chắc người này chính là tên cháu trai xấu tính âm hiểm Cơ Đại Đức!

Dạo này Long Đại Vũ có chút thê thảm, trên lưng cõng một nỗi oan đến không thể oan hơn thì cũng thôi, lại còn bị người ta truy sát xuyên các châu lục, phải không ngừng chạy trốn đến rất nhiều nơi, vô số lý tưởng và nguyện vọng tốt đẹp đều không thể thực hiện ngay từ lúc ban đầu.

“Cơ Đại Đức, ngươi ra đây cho ta, trên lưng tiểu gia còn đang cõng cái nồi đen cực nặng, lịch trình luyện tâm tối cường này cũng quá con mợ nó biệt khuất, ta muốn quyết chiến với ngươi!”

Long Đại Vũ quả thật không thể nhịn được nữa, lập tức đăng nhập vào một bình đài tiếng tăm lừng lẫy của dương gian, công khai với toàn bộ mọi người, trực tiếp chỉ mặt nói tên, gọi tên Cơ Đại Đức.

Vốn dĩ mọi người đều không để ý chút nào, thế nhưng vừa mới so sánh ảnh chụp với suy nghĩ một chút, lại đem đi so sánh với tên tội phạm đang bị truy nã kia, liền cảm thấy thực sự có chút giống!

Hiện trường yến hội xuất hiện một vài bạo động, nơi này có rất nhiều người, đều là thanh niên kiệt xuất của các tộc, đều là khách quý được mời đến, lúc này đã có người đã nhận được tin tức.

Cơ Đại Đức ở chỗ này, đang ở hiện trường yến hội?

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người liền không biết nói gì, chỉ có thể cẩn thận quan sát kỹ một phen, phát hiện ra thiếu niên kia thực sự... có chút giống!

Thiếu niên tội phạm bị truy nã kia chạy đến nơi này?

Mọi người liền cảm thấy khó mà tin nổi, cái này cũng quá phách lối rồi đi.

Ban đầu, một số người thật sự cảm thấy rục rịch trong lòng, phải biết rằng đây chính là phạm nhân số hai bị tộc Dị Hoang truy nã đó, tuy rằng tiền thưởng chỉ bằng số lẻ của con quái long kia, thế nhưng cũng đủ để kinh hãi thế tục, khiến người ta phải đỏ mắt thèm thuồng.

Nhưng trong lòng vừa mới dấy lên ý chí thì quần chúng lại bị dội một gáo nước lạnh, chuyện này làm sao có thể thực hiện được? Bọn họ gặp qua biến thái nhưng chưa từng thấy qua biến thái đến mức độ như này, một lần xuất hành mà thôi đã tùy tiện triệu tập đến sáu mươi, bảy mươi vị Thần Vương, ai dám đi lên kẻ đó chết a!

Loại bản lĩnh như thế chưa chắc đã kém hơn so với tộc Dị Hoang, dù sao thì người ta cũng có thể điều động được chiến lực lớn như vậy trong thời gian cực ngắn, nếu thực sự triệu tập hết nhân số ở khắp nơi, có trời mới biết Cơ Đại Đức với lão Cổ có thể triệu đến bao nhiêu Thần Vương.

“Đậu má, không chỉ là sáu mươi, bảy mươi vị Thần Vương đâu, trong nháy mắt lại nhiều thêm mấy vị rồi, rất nhanh đã có tám mươi a? Làm sao số lượng vẫn còn tăng lên thế, cái này cũng quá dọa người rồi!”

Cuối cùng cũng có người chú ý đến,việc triệu hoán của lão Cổ vẫn chưa có kết thúc đâu, những Thần Vương không ngừng chạy đến từ các châu khác, hơn nữa số lượng vẫn đang trong thời gian tăng lên.

“Đừng nhìn nữa, vị Thần Vương đại lưu manh đang vuốt tóc đung đưa cặp sừng lớn, miệng ngậm xì gà vẫn còn đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy, đừng có nhắc đến mấy chữ tội phạm bị truy nã này.”

Mọi người có chút sợ hãi, cũng có chút lo lắng, không còn dám nghị luận đến chuyện đi lĩnh tiền thưởng nữa.

Nói đùa gì chứ, nếu dám làm như vậy, tám mươi vị Thần Vương vẫn chưa phải số lượng cuối cùng đâu, vẫn còn tiếp tục tăng lên kia kìa, đến lúc đó cũng phải cả trăm vị ấy chứ!

Nếu nói như vậy, Cơ Đại Đức dám chém chết người của Mạc gia tộc Dị Hoang ở Thông Thiên Tiên Bộc không phải là may mắn, cũng không phải là gây họa, mà là thực sự có bản lĩnh?

Thân là người trong cuộc, ngay cả lão Cổ cũng có chút không bình tĩnh, không phải đã nói cho lão Ngưu kia rồi sao, đừng có gọi thêm người nữa a, như vậy còn ra thể thống gì, thật sự giống hệt đám lưu manh, định so sánh xem ai nhiều người hơn hả? Một lúc một lúc lại có thêm người đến.

Lão Cổ có chút chột dạ, khối lệnh bài đen sì kia của mình lại có uy lực lớn như thế? Việc này quả thực vượt quá dự đoán của lão, sẽ không phải là hiếm lắm mới giả ngầu được một lần liền chết nghẻo đó chứ?

Lão không tài nào bình tĩnh nổi.

Cổ Trần Hải trực tiếp lên tiếng dạy dỗ, nhìn về phía hai vị Thần Vương của tộc Thái Cổ Mãng Ngưu và Thao Thiết.

“Lão Ngưu, lão Thao, có chừng mực một chút, đừng để các huynh đệ đến đây nữa, quá cực khổ, hơn nữa đấu trường Khai Hoang Giác rất có thành ý, đều trở thành huynh đệ nhà ta cả, còn gọi thêm người đến làm gì, không cần phô trương như vậy!”

Đám người nghe vậy liền muốn chửi má nó, ngươi mà cũng thấy xấu hổ a, cũng biết không nên phách lối a? Có người mắng ngươi một câu dế nhũi, ngươi liền trực tiếp gọi đến gần tám chục vị Thần Vương, còn ai có thể bá đạo như thế?

Mặc dù dáng cười của Từ Khôn vẫn rất ôn hòa ấm áp, nhưng trong lòng lại như có một ngàn con thần thú gào rống chạy qua, hiện tại ngươi nói với ta là phải khiêm tốn? Ta nhổ! Ngươi cũng giả bộ cũng giả xong rồi, bây giờ còn nói cái gì chứ!

Thần Vương thiên tài ngút trời của nhất tộc Lục Nhĩ Mi Hầu – Mi Hồng, ánh mắt lúc này cũng sâu thăm thẳm, trong lòng ha hả không thôi, hắn ta thực sự muốn vung lên đại bổng, xử lý nhanh gọn lẹ tiểu bạch kiểm môi hồng răng trắng này một phen!

“Chúng ta đã dừng gọi thêm người rồi, chỉ tại các huynh đệ quá nhiệt tình a chủ thượng, có người còn mãnh liệt yêu cầu chạy đến, chứ thực chất ở các châu khác, đại đa số đều dừng lại rồi.”

Lão Ngưu đáp lại, đồng thời cũng phun ra một vòng khói lớn, bày ra một bộ dáng chúng ta đã rất rất khiêm tốn.

Mọi người ở hiện trường thấy cảnh này đều cảm thấy ê răng, thực sự khiến người ta không còn gì để nói!

Lão Cổ cũng tương đối cạn lời, thế nhưng lại yên tâm không ít.

Thế nhưng Cổ Trần Hải chính là một lão yêu tinh, ý tưởng trong đầu tương đối nhiều, suy nghĩ chốc lát, không hề sợ hãi mà lộ ra ý cười.

“Lão Cổ, xảy ra chuyện lớn!” Đúng lúc này, Đông Đại Hô lại đột ngột lên tiếng.

“Xảy ra chuyện gì lớn, là vì ta hả?!” Lão Cổ giật mình.

Bình Luận (0)
Comment