Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Một ngàn cân đá Thiên Kim hoàn toàn có thể dọa chết người, là cái giá lớn, tuy nhiên lại không có khả năng điều động được lực lượng của thế giới ngầm a, vậy mà bây giờ Cơ Đại Đức lại làm được, miếng bánh ngọt thơm ngon dẫn đến sự điên cuồng hắc ám, rất nhiều thợ săn đều cảm thấy bản thân mình đủ kinh nghiệm để đảm nhiệm, cho nên cứ chen chân mà xuất hiện, điên cuồng tiến công!”
Có người lấy lại tinh thần, lưu lại lời nhắn trên diễn đàn hắc ám, đại biểu sự chấn kinh, mà sau đó cũng thở dài.
Mới đầu ai cũng không thể ngờ được lại có hậu quả này, hơn nữa còn chấn động như thế.
Đừng nói đến những người khác, ngay cả chính lão Cổ cũng mắt chữ a miệng chữ o, sau đó toàn thân rét run, không ngờ lại điều động được nhiều đao phủ máu tanh như vậy.
“Bởi vì quá dễ dàng, cho nên bọn họ mới điên cuồng lao ra kiếm một chén canh, kết quả lại tụ tập về một chỗ, trở thành thủy triều hắc ám, cũng quá khủng bố rồi.” Đông Đại Hổ cũng dần tỉnh tảo lại, suy ngẫm một chút.
“Đây chính là nhân tính!” Sở Phong thản nhiên giả bộ ngầu, thực chất trong lòng rất chột dạ.
Xử lý một nơi sản nghiệp bên ngoài của Mạc gia có thể đổi được năm cân đá Thiên Kim, cái này tất nhiên là dụ hoặc chí mạng, Sở Phong có thể nghĩ đến một số hậu quả.
Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ được hậu quả lại đáng sợ như vậy, những thế lực ngầm kia giống hệt như cá mập ngửi thấy mùi máu tươi, tất cả đều mạnh mẽ xông ra.
Lúc bấy giờ, trong lòng Mạc gia đều nhỏ máu, sản nghiệp nơi nơi cứ như vậy mà bị hủy, người chết không ít, các loại khoáng vật và dược thảo cũng không còn một cọng.
“A...” Có người gào lớn, muốn phun máu.
“Một tên tiểu nghiệt súc, một tên dã tu cũng có thể làm ra loại chuyện lớn như này?!” Mạc gia có một vài người giống như đã giận phát điên.
Về phần ngoại giới, ai ai cũng kinh hãi đến trợn mắt há miệng, mọi người đều cảm thấy sau lưng lạnh buốt, đây là một chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Vốn dĩ còn không có người cho rằng có người có thể dựa vào trả giá để điều động toàn bộ tổ chức hắc ám trong dương gian, kết quả ngày hôm nay Cơ Đại Đức lại có thể làm được, khiến cho bọn họ thấy được một loại khả năng, hôm nay quả thật là một ngày điên cuồng!
Dưới cái nhìn của rất nhiều người, một lần ngẫu nhiên, một lần đột phát, chuyện này thực sự giống như một khối rơm rạ chấn động cả một tinh cầu, khiến người ta khó có thể tin nổi.
Mạc gia đang chảy máu, tuy nói đại bộ phận các nơi đều là tiến hóa giả phụ thuộc vào bọn họ phụ trách canh giữ trông coi sản nghiệp, thế nhưng trong đó cũng có không ít người của Mạc gia, cứ như vậy mà thê thảm chết đi.
Mười vạn thợ săn hắc ám, cũng tương đương với mười vạn ác ma xông ra từ địa ngục, dấy lên gió tanh mưa máu cực kỳ dọa người.
Cao thủ của Mạc gia đều điên cuồng, muốn lập tức giết ra, muốn tiêu diệt những kẻ dám ra tay, muốn báo thù cho người trong tộc, đồng thời cũng để vãn hồi tổn thất của những sản nghiệp kia.
Thế nhưng những thế lực ngầm này đều rất mẫn cảm, sau khi gây án liền lập tức bỏ chạy thoát thân.
Bọn họ vì sai mà dám ra tay? Chính là vì nắm chắc không lưu lại dấu vết, có thể biến mất vô tích, đều đã sớm lưu lại đường lui cho bản thân.
Trong lúc nhất thời, các loại thần nam châm truyền tống đều lần lượt xuất hiện, sau khi sử dụng trực tiếp đốt cháy.
Khắp nơi đều lưu lại rất nhiều tàn tro, còn có phế tích cùng máu của Mạc gia, những cái khác đều không có, một là bị hủy, hai là bị tiêu diệt.
Mười vạn thợ săn hắc ám, mười vạn ma đầu, đến rất nhanh mà đi lại càng nhanh, biến mất không dấu vết, bởi vì bọn họ vốn là chia nhau hành động, không phải một đội quân chỉnh thể, hiện tại chạy trốn lại càng thêm linh hoạt.
Một ngày này, rất nhiều cường giả trong Mạc gia đều phát điên!
...
Sở Phong lên tiếng: “Lão Cổ ngươi xem, điềm này đều đã nghiền, tạo thành kết quả vừa khéo, cũng có chút ngoài ý muốn, kết quả có thể tiêu diệt đại bộ phận sản nghiệp của Mạc gia, thế nhưng lại không thể đả thương đến căn cơ của bọn chúng, không tiêu diệt sạch sẽ dòng chính, không giết được vị Thiên Tôn kia, nhưng tiền thưởng vẫn phải trả!”
Lão Cổ tức đến nỗi cái mũi cũng sắp lệch.
“Cái tên bại gia chi tử nhà ngươi, có biết một ngàn cân đá Thiên Kim là khái niệm gì không? Ngươi cho rằng đã tiêu hết bao nhiêu? Nếu như trao đổi đồng giá, kia chính là một ngàn bát canh Mạnh Bà đấy!”
Lão Cổ nổi giận, lần này đến lượt trái tim mình nhỏ máu.
Sở Phng cười làm lành mà lên tiếng: “Cỗ quan tài kia của ngươi to như thế, ta cảm thấy ít nhất cũng phải nặng hai mươi ngàn cân đi, nhiều như vậy biết dùng đến bao giờ mới hết? Nếu không thì chúng ta được ăn cả ngã về không, lại đến thêm cơn sóng nữa đi, tiếp tục treo giải lớn, muốn tính mệnh Thiên Tôn của Mạc gia, chắc chắn vẫn có người nguyện ý săn giết a?”
“Ngươi...” Lão Cổ tức đến nỗi môi cũng run run, gia hỏa mát dại này dám đánh chủ ý đến quan tài của lão!
Sở Phong cười gượng, nói: “Không nhiều, ta đoán chừng lần này chúng ta treo giá hai ngàn cân đá Thiên Kim để đối lấy tính mạng lão Thiên Tôn kia là được, không được thì lại chậm rãi tăng giá, thấy thế nào?”
Lão Cổ xanh cả mặt, quát: “Ngươi cho rằng đá Thiên Kim là cải trắng hả? Lúc trước ta đào được một tòa tổ khoáng đá Thiên Kim trong dương gian, lúc ấy mới chỉ lấy được mười ngàn cân, ngày hôm nay ngươi muốn hao tốn hết tiền quan tài của lão phu phỏng!”
“Ngươi đều sống lại rồi a, còn cần nó làm cái gì, cũng không phải điềm lành. Lại nói chiếc quan tài này của ngươi hiện tại đã nổ tung, bây giờ lấy ra tiêu xài một chút cũng vừa khéo mà!” Sở Phong trưng ra dáng vẻ nghiêm túc mà nói.
“Ngươi đi ra cho ta!” Lão Cổ không đồng ý, đá Thiên Kim có tác dụng rất lớn, lão không có thể tiêu xài hoang phí, tìm khắp dương gian, e là lão chính là một trong những người nắm giữ nhiều đá Thiên Kim nhất.
Đông Đại Hổ thở dài: “Ta chưa từng nghĩ đến, một cái quan tài bên người lão Cổ mà thôi, không ngờ lại có giá trị khiếp người như vậy, có thể làm ra chuyện lớn như thế, nội tình và bảo tàng của lão Cổ quả thực khủng bố a!”
Sở Phong nói: “Lão Cổ là huynh đệ kết bái của Lê Đà, từng nổi danh một đời, đồ vật tốt bí mật cất giữ chắc chắn nhiều vô kể!”
Hắn không tiếc lời tán dương, chính là muốn khiến lão Cổ “không ngừng cố gắng”.
“Đánh chết ta cũng không động đến quan tài của mình đâu!” Lão Cổ quả quyết cự tuyệt.