Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trông cậy vào loại sinh linh này nhận nhiệm vụ ám sát, vậy quả thật chính là trò cười!
Ai có thể chỉ huy được bọn họ?
Còn nữa, thế gian này còn lại bao nhiêu bảo vật đáng giá để bọn họ động tâm?
Trên thực tế, ngay cả Thiên Tôn cũng rất hiếm khi "nhận việc", ở các tổ chức hắc ám cũng tương đối hiếm thấy, dù sao thân phận và địa vị của bọn họ cũng bày ra đó.
“Nói vậy thì chỉ có thể dùng quả Huyết Mạch mới có thể mời được một lão quái vật của một tộc đi giết Thiên Tôn Mạc gia?” Sở Phong hỏi.
Hắn thật đúng là không nguyện ý dùng loại quả này.
Nếu làm vậy thì hậu quả thật đáng sợ, đến lúc đó thì không phải chỉ một nhóm nhân mã để mắt tới hắn, mà một lượng lớn tổ chức hắc ám và thế lực ngầm sẽ phát cuồng.
“Được rồi, đừng đụng gì đến quả kia. Chuyện đó tương đương với mở ra hộp Pandora đấy, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ tìm tới cửa.” Lão Cổ lắc đầu.
Lão rốt cuộc cũng quyết định nghe theo đề nghị của Sở Phong, muốn xem thử biểu hiện của tổ chức kia để kiểm nghiệm xem bọn họ đến cùng có tài cán gì.
Sở Phong nghe vậy rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, nói: “Ừm, quả Huyết Mạch này có dùng cũng phải dùng khi treo thưởng cho kẻ nào chém được cơ thể và hồn quang của Thái Vũ Thiên Tôn!”
“Không sai, ta thật muốn lập tức làm thịt lão hỗn trướng đó!” Hổ Đông Đại nói.
Sở Phong nói: “Nói là vậy nhưng ta vẫn hi vọng mình có thể tự tay giết chết lão, dựa vào thực lực của bản thân để chặt được đầu của lão!”
Thái Vũ Thiên Tôn đã nhanh chóng trở thành tâm ma của hắn. Đây cũng là động lực giúp hắn một đường vùng lên, xông qua luân hồi, tiến vào Dương Gian, đến được lúc này.
Hắn muốn tìm được cố nhân, còn phải báo thù cho cha mẹ và bằng hữu!
Trong lúc vô hình, Thái Vũ trở thành một nguồn động lực khích lệ hắn tiến lên.
“Nghĩ lại cho kỹ!” Lão Cổ cảnh cáo.
Giết một Thần Vương của hệ Vũ Phong Tử thì không có vấn đề gì, nhưng trực tiếp giết một vị Thiên Tôn thì ảnh hưởng gây ra cũng quá lớn.
Nhất là, nếu như Sở Phong dám đi tìm tổ chức hắc ám, điều động thế lực ngầm để ám sát, hành thích, thì thật có khả năng sẽ chọc giận lão quái vật Vũ Phong Tử.
“Bởi vì Vũ Phong Tử chính là một trong những nhân vật đứng đầu phe hắc ám, có mấy thế lực ngầm dám ra tay với hệ này?” Lão Cổ thở dài.
Muốn giết Thái Vũ, nếu quyết đấu một cách bình thường rồi xử lý lão thì đoán chừng ngay cả Vũ Phong Tử cũng không còn lời nào để nói, không đến mức sẽ xuất thế, rất có thể sẽ lờ đi.
Nhưng nếu dám sử dụng thế lực của lão để đối phó với chính hệ của mình thì tuyệt đối là chọc tổ ong vò vẽ, chỉ có Lê Đạp mới có có khả năng vừa tắm máu thiên hạ vừa tồn tại một cách vô địch.
Dựa theo lẽ thường, người dám ám sát Thiên Tôn vốn đã không có, vậy càng không cần phải nói đến việc ám sát mạch Thái Vũ bản chất đã cấu kết với thế lực hắc ám, đoán chừng chẳng ai chịu ra mặt.
“Sau khi xong chuyện ở đây, ta phải đẩy nhanh tốc độ tiến hóa, mau chóng vùng lên mới được.” Sở Phong khẽ nói.
...
Cùng ngày, trong một sơn cốc yên tĩnh tràn ngập khí hỗn độn nào đó, có một ngôi miếu cổ lơ lửng trên không trung, tọa lạc trong khe rãnh thời gian.
Thỉnh thoảng cũng có tia chớp xẹt qua, nhưng đều không gây ra chút tiếng động.
Miếu cổ lơ lửng ở nơi đó không có lay động gì.
“Hắn trở về rồi sao?”
“Hắn sử dụng cả lệnh bài cấp này!”
“Hắn thế mà thật sự sống lại?”
Đây chính là tổng bộ của tổ chức mà lão Cổ sáng lập năm đó, được đặt ở một vùng không gian đặc thù, thoát ly khỏi thế gian.
Lúc này, mấy vị thủ lĩnh của tổ chức này đang tiến hành họp kín.
Đó là bởi, lão Cổ đã ném ra một mảnh lệnh bài toả ánh sáng bạc, sau đó thông tri cho bọn họ, muốn bọn họ giả vờ tiến công vào Mạc gia.
Lão Cổ vẫn còn khá mềm lòng, bảo bọn họ xem an toàn của chính mình là trên hết, không cần phải thật sự tấn công mãnh liệt, chỉ cần va chạm một chút rồi trốn xa, tiến công thăm dò là đủ rồi.
“Thật sự phải đi công kích Mạc gia? Đó là gia tộc Nhân Vương đấy, lỡ như có Nhân Vương còn sống từ thời tiền sử thì chúng ta làm sao địch lại!” Trong miếu cổ có người cất lời.
“Dù có Nhân Vương tiền sử thì chắc cũng đang ngủ say, không kịp tỉnh lại. Nếu xảy ra chuyện bất thường, chúng ta lập tức rút đi vẫn kịp!"
“Nhất định phải tiến công! Ta muốn biết Cổ... có phải hay không phục sinh!”
Cuối cùng, tổ chức này quyết định hành động.
Cùng ngày, bên ngoài tổ đình Mạc gia đột nhiên xuất hiện một luồng khí vô hình đầy uy áp.
Sau đó, trên bầu trời bỗng có một bàn tay lớn vàng óng khủng bố khôn cùng thò xuống, lập tức đập một phát về phía đất tổ Mạc gia, cực kỳ ngang ngược.
“Đáng chết! Kẻ nào?!”
Không thể không nói rằng Mạc gia quá mạnh, nội tình vô cùng kinh người. Bọn họ ngay lập tức phản ứng lại, có nhân vật tuyệt đỉnh sống dậy, "đùng" một tiếng nhô ra một bàn tay lớn màu tím lấp lánh cản lại bàn tay lớn vàng óng kia.
Bùm!
Nhưng chỉ trong nháy mắt, trên bầu trời lại xuất hiện một bàn tay lớn đen sẫm, kết thành quyền ấn, tiếp tục vỗ mạnh xuống dưới, ý chí cường đại!
Bên trong tổ đình Mạc gia, một thanh kiếm mẫu kim lấp lánh kim quang vọt ra, bổ thẳng vào bàn tay đen trên trời, tạo ra sấm sét vang dội, phù văn đại đạo nổ tung.
Chuyện này thật quá kinh khủng, nhanh chóng chấn động cả ngoại giới. Mọi người cũng không biết cao thủ cảnh giới nào đang đụng độ với nhau.
“Bò... ò...!”
Một tiếng rống to cất lên, tiếng kêu của Mãng Ngưu kinh thiên động địa, giống như muốn xé rách cả quá khứ, hiện tại và tương lai!
Từ bầu trời xuất hiện một con trâu già màu đen gầy trơ cả xương, giống như một con Ngưu Ma cái thế. Nó có cặp sừng gồ ghề, bộ lông xám xịt sắp rụng sạch. Trông nó có vẻ teo tóp, nhưng khí thế vô cùng mạnh mẽ.
"Phịch" một tiếng, một chân của nó giơ lên, sau đó đạp một phát xuống phía dưới, mạnh đến nỗi trời long đất lở!
Trận vực hộ sơn của Mạc gia mở ra toàn bộ, ngăn cản nó tiến công.
Nhưng cổng sơn môn của bọn họ vẫn nổ tung, bị san thành bình địa!
“Trời ạ, đó là trận chiến của cấp Đại Năng sao?”
Ngoại giới chấn động! Bọn họ nhìn thấy một con Mãng Ngưu Dị Hoang già, sau đó suy đoán cảnh giới của nó, xong rồi hãi hùng khiếp vía.
Sau khi thông qua não vũ trụ nhìn thấy một màn này, trái tim của lão Cổ run rẩy, hốc mắt đều phiếm hồng, thở dài: “Trước kia ở Minh Châu nhìn thấy con Mãng Ngưu Thần Vương kia, ta đã hoài nghi rồi. Hiện tại lại nhìn thấy con Mãng Ngưu Dị Hoang tộc già lọm khọm này, ta càng khẳng định nó chính là hậu duệ của vị huynh đệ năm đó của ta, có lẽ là con của hắn!”