Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2435 - Chương 2435: Mãnh Long Gia Nhập Chiến Trường (3)

Thánh Khư Chương 2435: Mãnh long gia nhập chiến trường (3)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Cách đó không xa, có một con khỉ toàn thân đều là kim quang, trên người mặc tỏa tử giáp, ở đó mà vênh mặt hất cằm sai khiến, ra lệnh những tân binh khác thu dọn lều vải.”

Bên trong lều cỏ của gã còn có càn khôn khác, trở thành một thế giới nhỏ của chính mình, một tòa tiểu động phủ, ở đó cực kỳ thoải mái.

Không hề nghi ngờ gì nữa, gã kia chắc chắn rất có uy thế trong mảnh khu vực này, những người khác đều phải cúi đầu, nhanh chóng nghe theo lời của gã mà làm việc.

“Không có người quản lý sao, cứ để gã ở đây tùy tiện bắt nạt tân binh?” Sở Phong thấp giọng hỏi.

Lão binh lắc đầu nói: “Trên chiến trường chính là lấy thực lực làm đầu, nhất là tiến hóa giả cùng cảnh giới, tranh đấu giữa các bên là chuyện thường xuyên xảy ra, không có gì to tát.”

Sở Phong nghe vậy liền kinh ngạc, nói: “A, thính lực của gã không tồi đâu, chẳng lẽ nghe thấy rồi? Vậy mà lại ném ánh mắt lạnh băng kia về phía chúng ta/”

Sắc mặt lão binh lập tức tái đi, bởi vì sau khi nhìn kỹ lại, Sư Diện Nhân và tiến hóa giả đến từ cường tộc mạnh mẽ như Hạc Tộc đều bị con khỉ kia chi phối, lão binh lập tức đoán ra thân phận của con khỉ kia.

“Gia hỏa này, làm sao mọc nhiều lỗ tai như thế, chẳng trách thính lực lại kinh người như vậy...” Nói đến đây, ngay cả Sở Phong cũng phải ngẩn người, lập tức nghĩ đến lai lịch của đối phương.

Con khỉ bá đạo kia chắc chắn đến từ tộc Lục Nhĩ Mi Hầu!

“Ngươi, đến đây!” Hầu tử cường đại, toàn thân có kim quang chói mắt đứng ở nơi đó, trong tay cầm theo một cái lang nha bổng, chỉ về phía Sở Phong, ý bảo hắn lại đây.

“Làm gì?” Sở Phong không sợ gã, bình tĩnh hỏi lại.

“Từ hôm nay trở đi, ngươi giúp ta chăn nuôi thú cưỡi!” Lục Nhĩ Mi Hầu kia lên tiếng, hai mắt tỏa ra kim quang, sáu cái lỗ tai cũng có quang hoa lấp lánh.

Chức vị này không phải là mã phu hay sao? Sở Phong tròn mắt, hắn đến chiến trường không phải là để cho người ta khinh bỉ, chính là vì có thể tùy ý hành động, cho nên mới dứt khoát đi đến chiến trường đầu quân.

“Dựa vào cái gì?” Sở Phong nhìn thẳng vào gã.

“Chỉ bằng lang nha bổng của ta đây!” Khi Lục Nhĩ Mi Hầu lên tiếng, lang nha bổng trong tay đã tăng vọt, lập tức phóng đến gần sát Sở Phong.

Phanh một tiếng, Sở Phong không kiêng kỵ chút nào, ngón tay phát sáng, không sợ bị răng sói trên lang nha bổng cắm vào tay, trực tiếp chụp lấy, sau đó mạnh mẽ cướp vào tay.

Những người ở nơi này đều ngẩn người, ngay cả gã khỉ lông vàng kia cũng ngây ngốc, ban nãy gã không dùng lực là bởi vì cảm thấy chẳng có kẻ nào dám cướp bổng của mình, cho nên mới bị Sở Phong dễ dàng đoạt được.

Ầm!

Sau đó, mọi người nhìn thấy thanh niên cao gầy kia chuyển động đại bổng, muốn đập thẳng vào đầu con khỉ kia.

Giờ khắc này, lão binh nọ nhanh chóng chạy biến, chạy trối chết, cảm thấy gia hỏa này nhất định sẽ gây ra chuyện lớn, nhưng ai có thể ngờ được mới báo danh ngày đầu tiên đã dám làm như vậy? Thiếu niên này tuyệt không phải dạng hiền lành, vừa mới lộ diện đã muốn đánh con khỉ kia, quá dọa người, vẫn nên kính nhi viễn chi (1) thì hơn.

(1)Kính nhi viễn chi: Tôn trọng mà không gần gũi, kính trọng nhưng vẫn giữ khoảng cách xa lạ.

Lục Nhĩ Mi Hầu, toàn thân vàng kim, cơ thể tráng kiệt, hai mắt bắn ta kim quang, khí trùng đấu ngưu, sáu cái lỗ tai đều rung động, lúc này đã thẹn quá hóa giận, không ngờ binh khí của mình lại bị người khác đoạt mất.

Tuy rằng lúc nãy gã nhất thời chủ quan, không dùng lực, nhưng đối thủ làm như vậy vẫn khiến gã có cảm giác làm mất mặt tộc Lục Nhĩ Mi Hầu, phải biết tộc bọn họ chính là tiên thiên thần ma sinh ra trong hỗn độn, huyết thống cao quý, thực lực nghịch thiên.

Đặc biệt là, gia hỏa đối diện gã đang làm cái gì? Gan to bằng trời, còn sử dụng lang nha bổng của gã muốn đập đến đầu gã, cái tình tình nóng nảy này còn nóng hơn cả gã đấy!

Thật sự là... quá mức bá đạo, còn dữ dội hơn cả tộc Lục Nhĩ Mi Hầu của bọn gã!

Gã tự nhiên muốn cho kẻ này bài học, đây là dã nhân đến từ nơi nào, không có mắt nhìn hay sao mà không nhận ra Lục Nhĩ Mi Hầu? Chắc là chạy ra từ trong rừng rậm đi.

Gã suy đoán như thế.

Bởi thế mà cả người Di Thiên nở rộ kim quang, chụp thẳng về phía lang nha bổng, chuẩn bị cướp trở lại, lấy về thể diện, đồng thời dạy dỗ tên dã nhân kia một hồi.

Làm sao mất binh khí, lại làm thế nào thu hồi về, xem ai càng mạnh mẽ bá đạo hơn, tài năng này thể hiện rõ bản lĩnh của gã.

Thế nhưng lần này, Sở Phong không hề xem nhẹ đối thủ, nhanh chóng xoay tròn chiếc bổng, lấy đó làm đệm lực, dùng hết năng lượng đập về phía gã.

“Đang!”

Cứ như vậy trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn thấy cây bổng kia đập về phía trước, bàn tay Di Thiên run rẩy kịch liệt, lông khỉ bay loạn, tia lửa văng ra tứ tung.

“Quả thực tráng kiệt a!” Sở Phong nhỏ giọng nói.

Đây là sự thật, hắn đã sử dụng năng lượng cỡ nào? Mà cây lang nha bổng này cũng không phải vật bình thường, lực đại thế chìm, một cú đập xuống như vậy, nếu đổi thành sinh vật bình thường thì đã sớm trở thành đống thịt vụn.

Thế nhưng Lục Nhĩ Mi Hầu – Di Thiên, trong cơ thể có tiên thiên huyết chảy xuôi, tộc này sinh ra ở thời kỳ khai thiên, nhục thân mạnh mẽ đến không hợp lẽ thường, có thể trực tiếp lấy ra để cản trở công kích.

Tất nhiên là Di Thiên cũng chịu không nổi, cánh tay của gã đều hơi phát run, ngón tay lại càng đau đớn khó nhịn, mà lòng bàn tay hình như đã xuất hiện vết máu.

“Con khỉ kia, lại ăn thêm một gậy của lão Tào đi!” Sở Phong quát lớn.

Hắn rất muốn hung ác hô to, hãy ăn một gậy của lão Tôn đi, thế nhưng lại nghĩ đến bản thân khi đăng ký ở của doanh trại, khi ấy hắn đã viết mình họ Tào, bây giờ cũng chỉ có thể hô như vậy!

Di Thiên nghe xong mà tức muốn bốc khói, ngày thường đều là gã hô với kẻ địch như vậy, ăn một gậy của lão Di đi, kết quả là ngày hôm nay bị người ta đoạt mất lời thoại, hơn nữa còn dùng chính vũ khí của gã để đánh gã!

“Ngươi lấy ra cho ta xem nào!” Di Thiên rống lớn, hai mắt giống như hai núi lửa hừng hực, tức muốn nổ phổi, kim quang toàn thân bạo phát, tất cả lông trên người đều dựng lên, diễm quang đốt cháy hư không, tựa như Thần Ma!

Gã lại đi đoạt lang nha bổng lần nữa, nói cho cùng thì gã vẫn có chút coi thường Sở Phong, không cho rằng một tên dã nhân chui ra từng rừng rú lại có thể ngang vai ngang vế với gã, cho dù có mạnh đến đâu, là nhân vật ngút trời rất không dễ đối phó đi chăng nữa, nhưng gã cũng có thể nắm xuống.

Bình Luận (0)
Comment