Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2439 - Chương 2439: Danh Sơn Đệ Nhất Đụng Vào Cấm Địa (2)

Thánh Khư Chương 2439: Danh sơn đệ nhất đụng vào cấm địa (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong không còn gì để nói, con khỉ này quả thực vừa tự tin vừa bá đạo, nếu như thật sự muốn đánh cho mấy vị trong danh sách Á Thánh đến tàn phế, đoán chừng thực sự có thể làm được.

Lấy dưới phạt trên, nếu như loại chiến tích này đều có thể đánh ra, mọi người còn có thể nói gì sao? Nếu vẫn không đồng ý, mấy Á Thánh bị đánh kia cũng nên dứt khoát đá ra khỏi danh sách rồi.

“Mấy Á Thánh bị đánh kia, gia tộc sau lưng cũng phản đối chúng ta gia nhập chủ lực, nếu thực sự thành công chặn đánh bọn chúng, hừ hừ, ta xem lần này bọn chúng còn dám vác mặt đi chia sẻ đại tạo hóa hay không!”

“Ngươi tự tin dựa vào tiến hóa giả có cảnh giới Kim Thân như ngươi cũng đủ năng lực để đánh ngã một tên Á Thánh hung tàn?” Sở Phong hỏi.

Sở Phong rõ ràng, người có thể tiến vào danh sách kia tuyệt đối đều là người kiệt xuất nổi bật trong lĩnh vực Á Thánh, thực lực tất nhiên rất dọa người so với những kẻ cùng cấp bậc.

“Vì thế nên ta mới tìm ngươi a, người giống như chúng ta đều được xem là kẻ tàn nhẫn trong những kẻ tàn nhẫn, chỉ cần tìm được bốn hoặc năm người, đảm bảo có thể đánh đổ bọn chúng, huống hồ lại không quyết chiến trong giới hạn chính diện, nửa đường phục sát cũng được!”

Ánh mắt Di Thiên lập tức xẹt ra quang mang lạnh lẽo.

“Liêm sỉ đâu? Đánh lén cũng coi như thành công?” Sở Phong sửng sốt.

Di Thiên đáp: “Tất nhiên rồi, bọn chúng cao hơn chúng ta một cảnh giới, còn bị chúng ta đánh ngã, đánh đến thừa sống thiếu chết, đến lúc đó ai đủ can đảm đứng ra tranh cãi? Lão gia hỏa sau lưng bọn chúng chỉ sợ cũng phải ngậm miệng!”

Nói đến đây, hai người cũng vừa lúc đi đến gần lều trướng của Di Thiên.

Đương nhiên, hội thoại ban nãy chỉ diễn ra trong thần thức, hai bên đều bí mật truyền âm, những tin tức này tuyệt đối không được để lộ.

Lều vải này rất lớn, sau khi đi vào liền rộng rãi không gì sánh được, vàng son lộng lẫy hệt như một cung điện, nơi sâu bên trong còn có cả vườn linh quả, vườn hoa cùng các loại đình đài lầu các.

“Đi, chúng ta vào nơi sâu động phủ mật nghị!” Hầu tử đề nghị.

“Không đi, tiến vào địa bàn của ngươi, ngộ lỡ ta rơi vào cạm bẫy ngươi bày ra thì phải làm sao, cứ ở ngay trong đại chướng này đi!” Sở Phong thẳng thừng từ chối.

Di Thiên thẹn quá hóa giận, nói: “Ta mà là hạng người như vậy sao, ngươi khẩn trương quá mức rồi đó!”

Trên thực tế, gã thực sự muốn lợi dụng địa thế của mình để đánh dã nhân này một trận trước đã, sau đó chuyện bắt tay hợp tác có thể nói sau.

Đáng tiếc, tên Tào Đức này không cho gã cơ hội.

Sở Phong lên tiếng: “Nói một chút tình huống cụ thể đi.”

“Ngươi có biết lai lịch phức tạp của mảnh chiến trường này không?” Di Thiên hỏi.

“Không biết rõ!” Sở Phong trả lời.

“Năm đó, nơi này là cấm địa thứ tư trong thiên hạ, pháp chỉ trong tuyệt địa vừa ra, thiên hạ không ai không phục tùng, tất cả đều thần phục, uy thế cực thịnh, áp chế hết thảy các tộc.”

Sở Phong hít ngược một ngụm khí lạnh, vùng chiến trường này từng là một tuyệt địa?

Hắn biết dương gian có tổng cộng khoảng hai mươi cấm địa, nhưng cụ thế xếp hạng ra sao thì hắn lại không rõ.

“Lúc trước, các tộc đều là bị ép cúi đầu, có cường giả cứu cực xuất thế, dẫn đầu đám người giết đến nơi này, lúc ấy đừng nói là lá bùa có thể giúp người ta mang theo ký ức tiến vào luân hồi, ngay cả loại đồ vật lợi hại hơn đều có thể đánh ra được, tất nhiên là trận quân liên chiến kia càng thảm, gần như bị diệt hoàn toàn, khắp nơi đều là máu tươi cùng vụn xương!”

Đối với dương gian mà nói, đó chính là một kiếp nạn lớn, các tộc suýt chút nữa đều bị san bằng.

Đây quả nhiên là thời khắc sống còn sinh tử của tất cả các cường tộc liên quan đến dương gian.

“Đáng hận chính là, một số cường tộc lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, một mực không chịu tham dự!” Di Thiên phẫn nộ nói.

Hiển nhiên, tộc Lục Nhĩ Mi Hầu khẳng định có ra tay, nếu không thì gã cũng không tỏ thái độ như vậy.

“Bọn chúng cũng không nghĩ một chút, nếu vẫn ngoan cố không ra tay, thờ ơ lạnh nhạt đến cùng, vậy thì sau trận chiến ấy, một khi cấm địa thứ tư dương gian thắng lợi, cường giả còn lại trong dương gian chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà sống, còn có thể đứng thẳng nữa hay sao?”

Trận chiến kia, lúc ban đầu thì rất thuận lợi, dù sao thì ngay cả lá bùa kia cũng có thể sờ sờ đánh ra được, còn nói chi đến những tạo hóa khác.

Thế nhưng, sau khi thủ lĩnh của cấm địa thứ tư sống lại, tình thế lập tức nghịch chuyển, cường giả cứu cực trong quân doanh liên tiếp bị xử lý!

“Chiến dịch cuối cùng, không biết đã có chuyện gì xảy ra, không ngờ lại kéo cả danh sơn đệ nhất thiên hạ vào vòng xoáy, cuối cùng ngọn núi ấy liền bị gãy đứt toàn bộ, đụng vào trong cấm địa thứ tư, bị đổ thành mảnh vụn.”

Những lời nói ra tuy không nhiều, thế nhưng lượng tin tức lại vô cùng kinh người, khiến Sở Phong kinh ngạc đến nỗi mắt chữ a miệng chữ o.

Sự tình trong đó khiến người ta liên tưởng rất nhiều thứ.

“Thời đại tiền sử, người biết chuyện này chẳng qua cũng chỉ là hai, ba sinh vật, trong đó có cả lão tổ tông của tộc ta, bởi vì tộc ta có thiên phú thần thông có một không hai!”

Nói rồi liền chỉ vào lỗ tai của mình, đồng thời cũng muốn cảnh cáo Sở Phong, đừng có nói xấu sau lưng gã, nếu không thì gã có thể nghe rõ rành rành, sau đó tìm hắn tính sổ!

Sở Phong im lặng, lỗ tai của Lục Nhĩ Mi Hầu quả thực chính là vô địch thiên hạ!

“Mợ nó, tránh không được đều nói pháp không truyền Lục Nhĩ, quả nhiên có đạo lý!”

“Nói cái gì đó!” Di Thiên trừng mắt.

Dựa vào những điều Di Thiên nói, danh sơn đệ nhất đã bị đứt gãy mười mấy vạn năm, ngoại giới đều không ai biết được, bởi vì mọi người nhìn thấy vẫn là thân núi sừng sững.

Chỉ có Lục Nhĩ Mi Hầu biết rõ, đó đều là giả.

Mãi đến hai mươi, ba mươi vạn năm sau, thân núi kia đột nhiên biến mất, chỉ còn sót lại căn cơ.

Mọi người đều không biết danh sơn đệ nhất thiên hạ tại sao lại bị đứt gãy.

Toàn bộ thời đại tiền sử, đều chỉ là một mảnh sương mù khiến người ta lạc lối.

Thẳng từ thời tận cổ cho đến nay, chân tướng mới được hiển lộ.

Trước kia Lục Nhĩ Tộc sợ muốn chết, sợ sẽ bị người ta diệt khẩu, bất luận nhìn thế nào thì việc bọn họ biết được bí mật năm đó không khỏi khiến bản thân bất an.

Vẫn may là từ sau thời cận cổ, những tộc khác đều biết, bọn họ cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi.

“Trách không được lão Cổ cũng không biết!” Sợ Phong nghĩ bụng, thì ra là ở thời cận cổ thì bí mật mới được phanh phui.

Bình Luận (0)
Comment