Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2442 - Chương 2442: Anh Vợ (2)

Thánh Khư Chương 2442: Anh vợ (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Về sau mãi mãi cũng không có cơ hội!” Di Thiên cắn răng nói.

“Được, vẫn là nói về chuyện Dung Đạo Thảo đi, chúng ta có những người nào, làm sao để phục kích hai, ba vị Á Thánh kia, làm sao để thuận lợi xử lý bọn chúng?” Sở Phong hỏi.

“Tào này, nếu như không phải nhìn trúng thực lực khủng bố của ngươi, ta thật sự muốn đá bay ngươi, không để ngươi tham dự vào!” Hầu tử có chút không tình nguyện.

“Gọi ta là Tào Đức, đừng chỉ gọi mỗi họ của ta!” Sở Phong nhắc nhở gã.

“Tào, không phải ta nói ngươi, chỉ là danh tự kia của ngươi thực không phải điềm lành, quá suy, ta chỉ gọi bằng họ của ngươi, sẽ không hô lên cái tên kia đâu.”

Sắc mặt Sở Phong lập tức đen lại, ban ngày ban mặt hô cái họ này, loại phát âm này (2)... thực sự là gặp quỷ mà!

(2)Tào và Thao trong tiếng Trung phát âm giống nhau, 曹 (họ Tào) và 肏 ( thao - nghĩa bậy, đù, đậu má, đcm)

Mỗi lần con khỉ kia gọi hắn, đều có cảm giác đang chửi hắn a!

“Ta cảnh cáo ngươi, nhất định phải thêm chữ Đức vào cho ta!” Sở Phong đờ đẫn lên tiếng.

“Bình thường mà nói, trong danh tự thiếu cái gì thì bổ sung cái đó, cho nên liền gọi là gì ta, ngươi đây là... Thiếu Đức a?” Di Thiên xem thường nói.

“Câm miệng!”

“Tào, ta không phải nói ngươi đâu, cha mẹ ngươi thực sự nhìn thấu ngươi, cho nên mới lấy cái tên này!”

Hiện tại liền đến phiên Sở Phong muốn đánh người, cái tên miệng sét đánh chết tiệt này, thực sự lại muốn đánh cho gã một trận.

Chầu rượu này quả nhiên có uống cũng không cảm nhận được mùi vị, sắc mặt Sở Phong âm trầm như nước, con khỉ đáng chết này chỉ gọi họ chứ không gọi tên hắn.

Sở Phong xoắn xuýt một trận, thật sự là đen đủi, cái tên Tào Đức mà hắn tự đặt này, thay cái họ nào cũng tốt hơn họ Tào.

Cuối cùng, hai người bí mật nghị luận một trận, nói xong một số sự tình.

“Lục Nhĩ, nghe nói ngươi bị người ta đoạt mất binh khí, còn bị chính lang nha bổng của mình đập vỡ sọ?”

Đúng lúc này, bên ngoài trướng truyền đến âm thanh, có hai người trực tiếp bước vào, một người cả đầu đều là tóc vàng óng, ánh mắt tựa hùng điểu, cực kỳ sắc bén, hơn nữa còn rất có khí thế, lăng lệ mà khiếp người.

Sở Phong vừa nhìn đã hiểu rõ, người này chính là đại bàng hóa thành hình người, khí tức có chút tương tự với Bằng Hoàng.

Một người khác thì lại cả đầu tóc đen dày, con mắt đen sâu thẳm, thiếu niên này rất trầm ổn, chỉ đứng ở nơi đó, trên người còn có một cỗ đạo vận.

Di Thiên có chết cũng không thừa nhận bản thân mình bị đánh, nói: “Nói bậy bạ gì đó, ta làm sao có thể chịu thiệt thòi a, nói cho các ngươi biết, ngày hôm nay ta kết giao được một cao thủ, kế hoạch của chúng ta có thể thực hiện!”

Sau đó, gã lần lượt giới thiệu.

“Bằng Vạn Lý, cường giả Kim Thân đến từ Bằng Tộc!”

“Tiêu Dao. đệ tử hạch tâm đến từ Đạo Tộc!”

Di Thiên cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản giới thiệu nhân vật của hai người, không tiết lộ quá nhiều.

Khi đến lượt Sở Phong, hầu tử cũng giới thiệu cực kì ngắn gọn.

“Tào, dã nhân mới đi ra từ trong rừng già.”

Sắc mặt Sở Phong đen lại, tự mình bổ sung: “Ta tên là Tào Đức!”

“Đừng để ý đến hắn, cứ gọi một chữ Tào là được!” Hầu tử danh chính ngôn thuận nói ra.

“Tào, xin chào!” Nét mặt Bằng Vạn Lý ngập ý cười, thu hồi khí thế bén nhọn ban nãy.

Sở Phong cực kỳ không muốn nghe tên gọi này, đồng thời cũng có chút kinh ngạc, nói: “Ta nhớ rõ, Bằng Tộc không phải là ủng hộ vị bá chủ của nam bộ Thiêm Châu hay sao?”

Hắn nhớ rất rõ ràng, khi ấy ở Thông Thiên Tiên Bộc, lấy Hằng Tộc cầm đầu, theo sau cón có Bằng Tộc, Á Tiên Tộc, đều muốn cùng tiến cùng lùi với vị bá chủ Thiêm Châu kia.

“Cái này có là gì, ngay cả con gà cũng biết, muốn đem trứng đẻ xuống cái giỏ khác nhau, huống chi là Bằng Tộc đây!” Hầu tử lười biếng lên tiếng.

Bốp một tiếng, một tái của Bằng Vạn Lý bay đến, suýt chút nữa đả bổ xuống đầu của Di Thiên.

Hầu tử nhảy dựng lên, nói: “Lão Bằng, có gan thì ngươi cứ đánh với dã nhân này một trận!”

“Xem ra ngươi là bị thua thiệt, bản tọa mới không mắc mưu đâu!” Bằng Vạn Lý lắc đầu, trên mặt mang theo nụ cười mỉm, từng sợi tóc vàng đều phấp phới.

“Được rồi, đừng có nội đấu nữa, mấy ngày này chúng ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức!” Đệ tử hạch tâm của Đạo Tộc – Tiêu Dao lên tiếng.

Những lời của hắn ta rất có tác dụng, đó là sự thật.

Lục Nhĩ Mi Hầu gật đầu, nói: “Chờ muội muội ta trở lại, nếu như muội ấy lôi kéo được vị cao thủ kia, vậy thì nhân thủ đám chúng ta cũng không sai biệt lắm, có thể hành động được rồi.”

Trên thực tế, Bằng Vạn Lý và Tiêu Dao cũng đi mời người, muốn liên lạc với những cao thủ tuyệt đỉnh thuộc lĩnh vực Kim Thân, nhưng mà không có kết quả.

Hiện tại nhiều thêm một tên Tào Đức, chỉ còn chờ muội muội của con khỉ này, nếu như nàng ta thành công, vậy thì có thể hạ tử thủ, đi phục kích Á Thánh.

Mấy người này rất tự phụ, lá gan to bằng trời!

Sau đó không lâu, bọn họ liền giải tán, người nào đi về chỗ người đó, kiên nhẫn dưỡng thần.

Trước khi Sở Phong rời đi, Di Thiên còn lấy ra một tiểu động phủ cỡ nhỏ đặt trong chính lều trướng của mình, trong lúc nhất thời, hoa thơm cỏ lại chim hót véo von, đình đài lầu các, dòng nước róc rách, ở đến cực kỳ thoải mái.

Thế nhưng trong mảnh doanh trại này đã có người nhìn chằm chằm gã, một lão giả cười ha ha lên tiếng: “Lục Nhĩ Mi Hầu, Bằng Tộc, Đạo Tộc cùng nhau liên thủ, nói không chừng kế hoạch kia thực sự có khả năng thành công, để mấy tiểu tử kia vào trong danh sách đi!”

Đương nhiên, người này cũng không dám để âm thanh truyền đi, sợ bị tộc Lục Nhĩ Mi Hầu nghe thấy.

“Ngô, Hồng Vũ, gọi huynh trưởng ngươi đến đây, một lát nữa sử dụng thủ đoạn đem tên Tào Đức kia đá bay, không cho hắn cơ hội, nếu thật sự không được thì có thể để huynh trưởng ngươi đánh cho hắn một trận tàn phế, chỉ cần không đánh ra mạng người là được, ép hắn rời khỏi, đến lúc đó ngươi thế chỗ vào, gia nhập trong tiểu đội của Lục Nhĩ Mi Hầu, Bằng Tộc và Đạo Tộc, cùng bọn họ mưu đồ một trận đại tạo hóa, về phần Tào Đức kia thì khỏi cần suy nghĩ, ngoan ngoan nhường lại vị trí mới tốt!” Lão giả cười lạnh, bí mật truyền âm căn dặn cháu trai nhà mình.

Thiếu niên kia mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.

Cũng trong thời gian ấy, Di Thiên cũng nhe răng trợn mắt ngay trong động phủ của mình, vết thương trên người thực sự không nhẹ chút nào, gã âm thầm mắng lớn Tào Đức.

Lúc này, một lão bộc cấp Thần Vương vô thanh vô tức tiến đến, nói: “Thiếu gia, nghe nói người chịu thương, có cần lão nô đi dạy dỗ tên dã nhân kia không?”

Bình Luận (0)
Comment