Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lần này Sở Phong quá độc ác. Hắn cầm lang nha đại bổng vốn là một binh khí hạng nặng, lại còn có một cây đinh dài sắc bén.
Vừa rồi hắn toàn lực ứng phó, một gậy đập xuống nặng như vạn tấn.
Lửa giận của hắn khó tắt. Đổi thành người khác, nhất định đã bị Hồng Thịnh hại chết. Dụng tâm trận doanh Á thánh phe hắn quá ác độc, muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Một khắc Hồng Thịnh bị đập bay liền hiểu ra, âm mưu thần không biết quỷ không hay đánh chết Tào Đức đã bị bại lộ.
Hắn ta cố chịu đựng cơn đau kịch liệt, há miệng phun ra một vệt ánh sáng tiễn do khí tinh thần ngưng tụ bay về phía Sở Phong.
Hắn ta sợ đối phương tiếp tục ra tay, cho nên hắn ta đã tiến hành ngăn cản. Nếu Tào Đức không phòng bị, giết chết hắn lại càng tốt hơn.
Tốc độ ánh sáng tiễn rất nhanh, phù văn bên trên lấp lóe, ẩn chứa năng lượng Á thánh của Hồng Thịnh hợp nhất với huyết tinh của hắn ta, vô cùng đáng sợ.
Sở Phong giống như một con đại bàng giang hai cánh vọt đến, lăng không truy kích.
Hắn một tay bóp quyền ấn, vận dụng Chung Cực Quyền, còn có áo nghĩa Thiểm Điện Quyền, tay kia cầm theo gậy lớn tiếp tục đánh giết.
Oành!
Sau khi một quyền đánh ra, hư không reo vang, bên ngoài quyền ấn lượn lờ thiểm điện cùng với kim hà, còn có một tầng huyết quang nhàn nhạt mẫn cảm nhất đối với huyết dịch cường giả.
Xoẹt một tiếng, cho dù Hồng Thịnh phản công cũng không đạt được hiệu quả, chủ yếu là một gậy kia đánh cả người Hồng Thịnh thiếu chút nữa tan thành từng mảnh, thương tích quá nặng.
Phốc!
Quang tiễn bị bẻ gẫy, sau đó nổ tung, hóa thành máu đỏ tươi và một số phù văn năng lượng ảm đạm, bị Sở Phong đánh tan.
“Còn dám hại người?” Sở Phong nhìn thấy oán độc trong mắt Hồng Thịnh, cảm giác giống như bị rắn độc để mắt đến. Con ngươi của Hồng Thịnh u lãnh mà sâm nhiên.
Lang nha đại bổng phát sáng, sau đó được Sở Phong mãnh lực đánh ra. Đối phương muốn âm thầm diệt trừ hắn, còn mang theo vẻ mặt này, hắn đương nhiên sẽ không lưu tình.
Cây gậy lớn dùng tốc độ cực lớn rơi xuống, khiến hư không giống như sụp đổ. Bổng tử mang theo âm thanh rung động gào thét mà đến, năng lượng bành trướng, cảnh tượng dọa người.
Đang.
Trong thời khắc quan trọng, Hồng Thịnh há miệng phun ra một phi kiếm, một màu xanh mênh mang, sáng chói mắt ngăn cản lang nha đại bổng, đồng thời hắn ta còn thôi động một thanh tử điện chùy đập vào đầu Sở Phong.
Hắn ta sử dụng năng lượng tinh thần ngự khí mà chiến, liều chết đối kháng. Bằng không, hắn ta có khả năng sẽ bị Sở Phong giết chết trong chớp mắt.
Đang đang đang…
Chỉ một thoáng, Sở Phong liên tiếp huy động lang nha đại bổng trong tay, không ngừng rơi xuống, khiến cho ánh sáng phi kiếm trở nên ảm đạm không ánh sáng, bay thẳng ra ngoài.
Đồng thời, mi tâm của hắn ta phát sáng, xương trán óng ánh, sử dụng hồn quang, trực tiếp thi triển năng lượng thuộc tính Thổ trong thất bảo kỳ ảo cưỡng ép áp chế tử điện chùy.
Thất bảo kỳ ảo cần kết hợp vật chất kỳ trân thiên địa mới có thể luyện thành. Khi Sở Phong luyện thành kỳ ảo thuộc tính Thổ, hắn sử dụng đất Luân Hồi làm căn cơ, hấp thu tinh túy bên trong vật chất cử thế vô song, cuối cùng luyện thành bí thuật.
Cho nên, uy năng của nó to lớn vô song.
Hiện tại, hắn trực tiếp sử dụng, một mảnh hoàng vụ phát ra. Ánh sáng màu vàng khuấy động, hùng vĩ mà nặng nề, lập tức giam cầm tử điện chùy.
Đây là bí thuật gì thế? Hồng Thịnh đứng gần nhìn thấy rất rõ, không khỏi giật mình, nhưng nhất thời hắn ta không nhận ra Sở Phong đang thi triển thủ đoạn gì.
Sở Phong chỉ vận dụng năng lượng thuộc tính Thổ bên trong thất bảo kỳ ảo, người bình thường làm sao có thể phân biệt được?
Oành một tiếng, tử điện chùy bị giam cầm, sau đó bị một mảnh sương mù màu vàng đất bao phủ, đảo ngược hướng Hồng Thịnh mà đập tới.
Bốp!
Nhất thời, Hồng Thịnh vội vàng tế ra thanh đồng thuẫn bi, nhưng bị nện chia năm xẻ bảy, không thể ngăn cản thế công này.
Đến lúc này, Sở Phong cũng không tiếp tục cho hắn ta cơ hội nữa. Hắn đã chạy đến gần, lang nha đại bổng trong tay đập mạnh.
Phốc!
Một kích đó khiến cơ thể Hồng Thịnh thiếu chút nữa nổ tung. Lúc này, xương cốt của hắn ta bị đứt gãy, ruột phá bụng nát, xương cột sống cũng bị gãy nát. Hắn ta bị nện đến mức biến hình.
Sau đó, cơ thể của hắn ta bị cắt ra. Đây không phải dùng lưỡi dao chém ngang lưng mà là dùng một cây đại bổng nện đứt cơ thể.
“Âm nhân, ta không trêu chọc ngươi, ngươi lại dám hại ta.” Sở Phong nói, một lần nữa đập tới.
Toàn thân Hồng Thịnh đổ đầy mồ hôi, đau nhức khó nhịn, gương mặt méo mó, ngũ quan biến hình, lăn lộn trên mặt đất nhưng cũng không tránh né.
Sở Phong một gậy nện xuống, mặt đất sụp đổ, đất đá tung tóe. Đại bổng đập trúng cánh tay trái của hắn ta, lập tức hóa thành một vũng máu bùn, xương cốt bị nát rất nhiều đoạn.
“A…”
Hồng Thịnh kêu thảm, vô cùng thê lương, đồng thời mặt của hắn ta không có chút máu. Thiếu niên cấp độ Kim Thân này quá quả đoán và lăng lệ. Sau khi quyết định xong, hắn toàn diện phát tác, giống như một con hung thú, không chút lưu tình, chỉ muốn giết chết hắn ta trên chiến trường.
Trên đời này có ai mà không sợ chết chứ?
Nếu có lựa chọn, không ai muốn uổng mạng. Hồng Thịnh cực kỳ không cam tâm.
Hắn ta muốn ra mặt vì đệ đệ ruột thịt của mình, bình định chướng ngại, giúp Hồng Vũ leo lên danh sách kia. Đây cũng là tổ phụ hắn ta khuyến khích hắn ta làm như vậy. Kết quả, hắn ta đã đưa luôn tính mạng của mình vào?
“Dừng tay.” Đằng sau có người quát lớn, một lão giả hoành không mà đến.
Hồng Vân Hải xuất hiện. Lão ta vốn đang đứng đằng sau chiến trường, thấy tôn nhi của mình thi triển thủ đoạn khiến Bạch Thứ Vị tự bạo, Tào Đức cũng chết thảm theo, sắc mặt của lão ta vẫn bình thường, nhưng chỗ sâu trong đáy mắt lại gợn sóng, trong lòng nhộn nhạo ý cười.
Nhưng ai có thể suy nghĩ chuyện đột nhiên sinh biến, hoàn toàn đảo lộn. Tào Đức không chết, lại còn lừa tôn nhi của lão ta quay người, một gậy đánh Hồng Thịnh phải đổ máu.
Trên thực tế, lão ta đã có phản ứng đầu tiên. Nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, tốc độ Sở Phong ra tay quá nhanh, giống như bão tố, sau khi triển khai thì không dừng lại, như điện quang hỏa thạch hoàn thành.
Về phần những người khác, tất cả đều giống như phát mộng, không rõ tình huống như thế nào. Tại sao Tào Đức lại nổi điên, đánh Hồng Thịnh tiếng tăm lừng lẫy trong lĩnh vực Á thánh thành tàn phế?
Mặc kệ trận doanh đối địch hay là trận doanh Ung Châu, mọi người đều trợn mắt há mồm. Lúc này, suy nghĩ khác nhau của tất cả mọi người đều không nhiều, suy nghĩ nhiều nhất chính là Tào Đức… mẹ nó quá mạnh!