Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ầm ầm.
Kim Lâm hóa thành kỳ lân biến dị đặc biệt xong, nhục thân lại càng mạnh. Dù sao nàng ta cũng là Á thánh, một cảnh giới cực cao.
Nàng thoát khỏi khốn cảnh, tránh khỏi Sở Phong.
Bộ tộc của nàng được đặt song song với Chân Long, danh xưng một trong những bộ tộc nhục thân mạnh nhất thế gian.
Nếu là người bình thường, đã sớm bị xé thành mảnh nhỏ. Nhục thân chém giết, có thể tùy tiện nghiền ép.
Sở Phong đủ mạnh, đối mặt với kỳ lân biến dị như vậy, hơn nữa còn là cường giả tuyệt đỉnh trong Á thánh, một trong những người đứng trên đỉnh cao nhất của lĩnh vực, hắn có thể giết đến một bước này, đủ để rúng động các tộc, khiến Á thánh các tộc phải hãi hùng khiếp vía.
Đùng.
Kim Lâm không để ý đến cánh chim màu đỏ bị xé rách một phần, máu tươi chảy dài. Nàng liều mạng ngửa đầu, va chạm về phía sau. Cặp sừng kỳ lân tăng vọt, trắng sáng như tuyết.
Rất mỹ lệ nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
“Mẹ nó, cốt chất trên đầu tăng trưởng không tầm thường nhưng ta là kim cương bất hoại.” Sở Phong kêu lên.
Hắn dùng hai tay ngăn cản, rốt cuộc cũng nắm được cặp sừng kỳ lân, liều mạng muốn bẻ gãy.
Kim Lâm vừa sợ vừa giận. Cặp sừng kỳ lân mẫn cảm bị vuốt ve khiến nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ, kim quang toàn thân ngập trời, ra sức đối kháng.
Hai người liều mạng tranh đấu, kịch liệt đối kháng, quấn lấy lẫn nhau. Tuy nhiên, Kim Lâm rốt cuộc cũng đã thoát khỏi hai chân Sở Phong trói buộc, khôi phục tự do.
Hơn nữa, thậm chí Kim Lâm còn hành động tương tự với Sở Phong, đôi bàn tay trắng nõn của nàng đảo ngược siết cổ Sở Phong.
Đầu gối của nàng hung hăng đánh vào ngực hắn, bộc phát ánh sáng màu vàng. Vảy vàng xuất hiện nơi đầu gối, ầm ầm rung động, giống như lưỡi đao tinh mịn xẹt qua.
Ngực Sở Phong chảy máu, một đầu vọt đến bụng của Kim Lâm.
Kim Lâm kêu lên, rút lui ra ngoài, tạm thời tách ra với Sở Phong, miệng cũng ho ra máu.
Giết đến một bước này, người ngoài cũng rất khó tin. Đại tiểu thư Kỳ Lân tộc biến dị ưu nhã cao quý lại dây dưa chém giết với người ta như thế.
Chủ yếu cũng là do hầu tử tạo thành, dùng Âm Dương Sơn Hà Đồ nắm giữ bí thuật thần thông.
“Giết.”
Hai người khẽ quát, một lần nữa quyết đấu, quyền ấn như hồng, người như thiểm điện. Cánh chim màu đỏ chớp động, năng lượng cuồn cuộn như muốn cắt đứt ngọn núi chung quanh.
Kim Lâm tức giận vô cùng. Thân là người nổi bật trong Á thánh, một trong những nhân vật tuyệt đỉnh, lại còn là Kỳ Lân tộc biến dị, thế mà bắt không được Tào Đức.
Nàng tin rằng, nếu đổi lại Á thánh khác, sớm đã bị Tào Đức trấn sát.
Nàng tuyệt đối tin tưởng, cái gọi là người ngay thẳng chỉ là lừa gạt, rõ ràng là một tên xảo trá ghê tởm, là một tên lỗ mãng chỉ biết châm lửa.
“Hầu tử, ngươi thất sách rồi. Người kia đầu đồng cánh sắt, da mặt dày, ngay cả lang nha đại bổng cũng không đánh được nàng ta. Thậm chí mấy cái răng sói đánh vào trong da mặt cũng bị bẻ gãy.” Sở Phong kêu lên.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Kim Lâm trở nên trắng bệch, ánh mắt phun lửa. Tên khốn kiếp đáng chết này lại nói nàng như thế. Đáng hận!
Ầm ầm.
Nàng càng lúc càng liều mạng. Nàng lao vào đánh nhau với Sở Phong, hai người lăn lộn khắp núi. Một lát thì Sở Phong cưỡi lên người nàng, một lát thì nàng đè Sở Phong xuống đất, quyền ấn bộc phát như mặt trời nổ tung, nhìn thì mập mờ nhưng mỗi một kích, huyết dịch đều tóe lên.
Sở Phong thầm kêu không may. Vốn hắn muốn kích thích nàng, khiến nàng không bình tĩnh, kết quả lại khiến đấu chí của nàng bạo phát.
“Tọa kỵ, thần phục đi.”
Sở Phong thét lên, cưỡi lên bên trên, một quyền lại một quyền đánh xuống dưới. Khó có lúc áp chế được Kim Lâm, hắn liều mạng hạ độc thủ.
Hắn chẳng quan tâm đôi môi oánh nhuận đỏ tươi của nàng, hay là chiếc mũi tinh xảo hếch lên trên, hoặc đôi mắt đẹp phun lửa, quyền ấn kim sắc vẫn oanh sát xuống dưới.
Nhất thời, mặt mũi Kim Lâm bầm dập, thất thiếu chảy máu, xương cốt xuất hiện vết rạn, nhưng rất nhanh quang hoa lại lóe lên, lộ ra gương mặt trắng như tuyết của nàng. Kỳ Lân huyết quá kinh người, khôi phục quá nhanh.
Đông!
Cuối cùng, đầu Sở Phong đạp vào trán của nàng, khiến trước mắt Kim Lâm biến thành màu đen, xương đầu xuất hiện một vết rách rất nhỏ. Nàng choáng váng, thiếu chút nữa ngất đi.
Đương nhiên, sau một kích này, bản thân Sở Phong cũng trời đất quay cuồng, suýt chút nữa ngã xuống người Kim Lâm.
“Kỳ lân không tầm thường, da dày thịt béo như vậy sao? Nếu ta trở thành Á thánh, ta còn cứng hơn cả ngươi đấy.” Hắn quát.
Hắn nắm mái tóc màu vàng như ánh nắng của Kim Lâm dùng sức vọt xuống đất, vọt đến nham thạch to lớn do sơn hà đồ hóa thành.
Kim Lâm tức giận không thôi. Cái gì gọi là da dày thịt béo? Nàng như vậy hồi nào chứ? Đương nhiên, điều khiến cho nàng tức giận đến mức không nhịn được chính là tên hỗn đãn này lại cưỡi lên người nàng mà chém giết, khiến nàng phát cuồng.
Oành.
Rốt cuộc, ánh sáng màu vàng sôi trào. Kỳ lân huyết toàn thân của nàng vượt qua hoạt tính ngày thường, kích hoạt siêu trạng thái, lật tung Sở Phong, sau đó đè lên người hắn. Hai cánh sau lưng nàng giương ra, bay sát mặt đất, mang theo Sở Phong phi hành tốc độ cao, vọt đến Tu Di sơn chính giữa tiểu thế giới.
Đông.
Núi đá bắn tung tóe, đất núi rung chuyển.
Sở Phong muốn chửi mẹ nó. Đây là một cô nàng quá hung hãn, quá biến thái, khiến cho hắn miệng mũi phun máu. Loại va chạm này khiến cho hắn có chút ăn không tiêu.
“Ngươi muốn trần truồng sao?” Hắn tiến thêm một bước kích thích.
Chiến đến một bước này, quần áo toàn thân Kim Lâm cũng đã rách gần hết, bị Kỳ Lân Hỏa của nàng biến thành tro tàn, cũng chỉ còn lại phần ngực được hoàng kim giáp bao phủ, vẫn chưa bị lộ hàng.
Nhưng hai chân thon dài, đôi cánh tay trắng noãn như ngọc, tất cả đều phơi bày. Khi chiến đấu và chém giết với Sở Phong, không thể tránh khỏi va chạm và dây dưa.
“Ngươi muốn sắc dụ ta sao? Nói thật, đúng là khiến cho ta phải chảy máu mũi đấy. Có phải ngày nào ngươi cũng ăn đu đủ, cho nên lòng dạ khoáng đạt sao?”
Sở Phong cố ý ép buộc nàng, khiến cho nàng mất khống chế, khi đó hắn sẽ tìm cơ hội phản chế, trấn áp Kỳ Lân nữ biến dị.
“Khốn kiếp, ngươi chết đi cho ta.” Kim Lâm cả giận nói, mái tóc màu vàng bay múa. Mi tâm xuất hiện ấn ký màu đỏ hình thoi, khiến cho nàng lại càng mỹ lệ tuyệt luân. Đáng tiếc, ấn ký trên xương trán không cách nào phát xạ thần quang, cũng không thể vận dụng một loại bí thuật kinh thiên nào đó để giết địch.
Nàng cảm thấy Tào Đức rất đáng hận, rất ghê tởm. Rõ ràng đã bị nàng đánh đến miệng mũi phun máu, nhưng lại còn nói hắn bị sắc dụ đến chảy máu mũi.