Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thật ngại quá, tại sao các ngươi lại đột nhiên tiến vào, chủ động xông đến phạm vi công kích của ta chứ?” Sở Phong chột dạ hỏi.
“Tào, ngươi đúng là điên thật rồi, ngay cả người nhà cũng đánh, ngươi, ngươi, ngươi… tức chết ta mà.”
Ba người đều tức điên lên. Chiến đấu với u lan lục kim, bọn họ còn chưa đến mức ngã xuống đất không dậy nổi. Kết quả Tào Đức đến, hắn đập cho bọn họ xương cốt gãy mất, đập bay xuống đất, miệng mũi phun máu. Sự thật lẽ nào lại như vậy?
Oành! Đang.
Trong thời khắc cuối cùng, Sở Phong mang theo Kim Lâm đập u lan lục kim xuống đất, đánh cho y không ngừng nôn bột kim loại. Đất đều là máu màu xanh, không thể kiên trì nổi.
“Ngừng, ta phục.” U lan lục kim khuất phục, chủ động cúi đầu nhận thua. Y sợ mình bị đánh chết tươi.
“Trói lại.” Sở Phong đích thân ra tay, dùng khổn linh tác trói u lan lục kim và Kim Lâm chặt lại.
Tại một chiến trường khác, hai huynh muội Lục Nhĩ Mi Hầu cũng kết thúc cuộc chiến. Bọn họ đánh Lưu Quang Oa Ngưu trọng thương, sau đó ngất đi.
Tiếp theo, hai người cũng ngã xuống, động cũng không muốn động.
Cuối cùng, vẫn là Sở Phong trói Lưu Quang Oa Ngưu lại, ném ba Á thánh cùng một chỗ. Hắn ngồi trên người kỳ lân màu vàng, nhìn những người khác ngổn ngang ngã xuống.
Cuối cùng chỉ còn một mình hắn ngồi trên tù binh cao như ngọn núi lớn, hoàn toàn không ngã gục.
Lúc này, bên ngoài đã sớm tập trung vô số người, có rất nhiều tiến hóa giả cấp độ Kim Thân, cũng có rất nhiều Á thánh.
“Sử dụng Âm Dương Sơn Hà Đồ, đây là quyết chiến hay là phục sát thế?” Có người kinh ngạc hỏi.
“Ta vừa nhận được tin tức ngầm, có người nhìn thấy Lục Nhĩ Mi Hầu, Tào Đức đi qua bên này, còn có đám người Kim Lâm cũng đi ngang qua. Hơn phân nửa là hai bên phát sinh xung đột.”
“Tại sao lại đến mức như thế?”
“Còn cần đoán sao? Đoán chừng đám người Lục Nhĩ Mi Hầu, Tào Đức muốn leo lên danh sách đó, cho nên đã khởi xướng khiêu chiến Á thánh. Tuy nhiên, ta đoán chừng bọn họ đã thất bại, thậm chí còn chết người, tối thiểu nhất Tào Đức hơn phân nửa đã bị giết chết. Dù sao hắn cũng đã sớm chọc giận đám người Kim Lâm.”
“Kim Thân khiêu chiến người nổi bật trong Á thành, đây là tự tìm đường chết.”
…
Mọi người bàn tán ầm ĩ, nhìn sơn hà đồ nở rộ hào quang giữa không trung.
Lúc này, mấy vị Thần Vương phụ trách quản lý nơi này xuất hiện, quyết định phá vỡ sơn hà đồ, thả người bên trong ra. Bọn họ sợ mấy vị tiến hóa giả Kim Thân bị đánh tàn phế hoặc bị đánh chết.
“Hy vọng Tào Đức, Lục Nhĩ Mi Hầu có thể giữ được tính mạng.” Một vị lão giả thở dài nói.
“Đám người Lục Nhĩ Mi Hầu nhất định đã bị đánh trọng thương, nhưng hẳn là không có việc gì. Dựa vào gia tộc phía sau của bọn họ, đám người Kim Lâm không đến mức hạ tử thủ. Chỉ có Tào Đức hơn phân nửa là không sống nổi.”
Cho dù Thần Vương cũng không coi trọng bọn họ,cho rằng nhiệm vụ Kim Thân khiêu chiến Á Thánh hoàn toàn không có khả năng hoàn thành.
“Cũng đúng, coi như cho bọn họ một bài học khắc sâu, tránh cho bọn họ không biết trời cao đất rộng là gì.”
Trên thực tế, bên trong sơn hà đồ cũng chỉ có Sở Phong là hoàn hảo không có việc gì, cũng chỉ có một mình hắn ngồi ở đó, những người khác đều nằm rạp trên mặt đất.
“Hầu tử, ngươi hố cha ta rồi, sơn hà đồ thấy thế nào cũng là tư địch, hạn chế chúng ta.”
Bằng Vạn Lý nằm trên mặt đất, không thể động đậy, toàn thân trụi lủi, một chút hình tượng cũng không có.
Ngày thường, lông toàn thân màu vàng sáng chói, lơ lửng giữa không trung giống như mặt trời chói lọi, nhưng bây giờ, cả người hắn ta toàn là máu, không còn lại bao nhiêu sợi lông.
Nếu như thêm một mồi lửa, có thể biến hắn ta thành vịt quay.
Một bên khác, Tiêu Dao cũng giống như vậy, xương cốt đứt dãy, nằm yên không muốn nhúc nhích.
Về phần hầu tử, hắn ta nằm rạp trên mặt đất, mông hướng lên trên, bởi vì cái đuôi của hắn ta bị Sở Phong đập đến máu thịt be bét, thiếu chút nữa bị cắt thành ba đoạn.
Đến tận bây giờ, hắn ta vẫn còn nhe răng nhếch miệng vì đau.
“Ta làm sao biết lá bài tẩy của bọn họ có liên quan đến nhục thân chứ. Con mẹ nó, trước kia ta đã cho người điều tra rất rõ ràng, mỹ nhân kế thiếu chút nữa cũng dùng luôn, nhưng lại không moi được bí mật này.”
Hầu tử thẹn quá hóa giận. Sai lầm lần này của hắn ta thiếu chút nữa khiến cho một đội nhân mã luân hãm ở đây.
Có thể tưởng tượng, nếu quả thật bị đám người Kim Lâm bắt, đoán chừng bọn họ sẽ bị lột da, khó chịu còn hơn cả cái chết. Với tính cách đại tiểu thư của Kim Lâm, làm sao có thể tùy tiện buông tha cho bọn họ?
“Ai ui, đau chết mất, muội muội còn thuốc không?” Hầu tử kêu lên. Hắn ta cảm thấy cái đuôi của mình muốn gãy mất.
Đương nhiên, hắn ta kêu to như vậy là cố ý muốn nói sang chuyện khác. Dù sao, sách lược mà hắn ta chế định có vấn đề lớn.
“Tào Đức, đại gia ngươi, ta vốn là Mỹ Hầu Vương, nếu ta mất cái đuôi, ta cho ngươi biết, ta sẽ liều mạng với ngươi, không chết không thôi.” Hầu tử kêu lên.
Nghe đến chuyện này, Bằng Vạn Lý cũng kích động hẳn lên. Xương cốt của hắn ta cũng bị Tào Đức đánh gãy mấy cái, đúng là quá gia súc, thô lỗ và dã man, khiến người ta giận sôi.
“Tào, ngươi ngay cả người mình cũng đánh, tin đồn bên ngoài đúng là không oan uổng cho ngươi. Tên biến thái này!” Tiêu Dao nguyền rủa.
Xích Lăng Không cũng là mũi không ra mũi, mặt không ra mặt, ánh mắt liếc xéo Sở Phong. Y tức muốn bể phổi. Dù sao, một cánh của y bị nện đến đẫm máu, vụn xương tùm lum, ngay cả y nhìn mà cũng muốn choáng.
Mọi người cùng lên án, tập thể thảo phạt, nói bọn họ bị Tào Đức đánh, tạo thành tổn thương còn nghiêm trọng hơn so với cừu địch.
Sở Phong chột dạ, đầu tiên là biểu thị sự áy náy, cuối cùng mạnh miệng nói: “Ai nói ta đánh toàn bộ các ngươi chứ? Tối thiểu Di Thanh muội muội không sao, ta không hề đụng đến muội ấy.”
“Tào, ngươi ra tay có tính lựa chọn quá nhỉ. Là do ngươi cố ý?” Bằng Vạn Lý lại càng thêm bất mãn. Hắn ta thê thảm như thế, còn bị Tào Đức đập cho một trận, trong lòng tràn ngập lửa giận.
Về phần hầu tử, hắn ta lại càng nhe răng. Hàn quang bên trong Lôi Công Chủy lấp lóe. Hắn ta bắt đầu cảnh cáo: “Tào Đức, ta cho ngươi biết, bây giờ ta không cho phép ngươi đánh chủ ý vào muội muội ta. Trước kia, ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng ngươi đã bỏ qua.”
“Giao tình giữa ta và Di Thanh muội muội rất tốt, nói chuyện ăn ý, liên quan gì đến ngươi chứ.” Sở Phong nói, tuyệt không sợ hãi.