Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bất luận là tộc Lục Nhĩ hay Bằng Tộc, Xích Tộc hay Đạo Tộc, tất cả đều đã ra tay, đánh cuộc một ván với tộc Kỳ Lân biến dị và tộc Lưu Quang Oa Ngưu, nhằm cướp đoạt tư cách để leo lên bảng danh sách kia!
Nếu thực sự leo vào được danh sách ấy, không cần biết là đệ tử trong tộc nào, tương lai sẽ có khả năng trở thành Thiên Tôn, lại thêm chút cơ duyên hay tạo hóa liền có thể trở thành Đại Năng!
Loại cơ duyên như vậy có liên quan đến vấn đề hưng suy của một gia tộc, lợi ích có liên quan quả lớn, nếu không thì đám người hầu tử cớ gì lại không phục, còn muốn khiêu chiến Á Thánh? Chính là vì muốn thay đổi vận mệnh của bản thân.
Hiện tại, những gì có thể làm thì bọn hắn đều đã làm cả, chỉ chờ xem trưởng bối trong tộc hành động ra sao thôi.
Trong lúc nhất thời, tình hình bên ngoài tương đối phức tạp, những lão gia hỏa kia đang âm thầm đối đầu, đang mật đàm, cùng nhau thỏa hiệp, đồng thời cũng đang tiến hành chém giết hung hiểm.
Ít nhất thì có người trông thấy, ở nơi sâu của một dãy núi – khu vực cách chiến trường tam phương rất xam có một lão hầu tử toàn thân màu vàng xuất hiện, sau khi cùng lão giả nào đó đánh cờ và uống trà, vậy mà tự dựng nổ ra giao chiến, cả dãy sơn mạch kia đều nổ tung, nháy mắt đã hóa thành bột mịn, sau đó hai người lại tiến vào trong thanh minh, chém giết ra tận thiên ngoại, có máu tươi nhỏ xuống đốt cháy trong hư không, giống như hỏa diễm của cửu thiên, muốn diệt thế.
Rõ ràng là vấn đều thuộc về tạo hóa của đám tiểu bối trong nhà, kết quả lại dẫn ra một vài lão gia hỏa cũng phải hành động, có thể thấy được chuyện này được xem trọng nhường nào.
Thậm chí trong đêm hôm đó, Sở Phong còn gặp phải tử kiếp, có người hừ hạnh, năng lượng tinh thần tràn ra hóa thành một cây thiên đao dài cả trăm trượng, muốn dùng nó để tiêu diệt Sở Phong.
Trong thời khắc ấy, Sở Phong cảm thấy như rơi xuống hầm băng, người kia quá mạnh, khiến hắn suýt chút nữa đã trốn vào trong bình đá, sử dụng Thiên Độn Phù mà lão Cổ đã đưa cho hắn lúc trước để chạy trốn.
Tất nhiên, đất luân hồi và mâu gỗ màu đen cũng đã chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể lập tức tế xuất!
Nhưng vào thời khắc then chốt, một đại thủ màu vàng thình lình xuất hiện bóp chặt lấy đại đao kia, khiến lều trướng bị tan tác chia năm xẻ bảy, sau đó dị tượng cũng biến mất.
Đêm hôm đó, trong liên doanh xuất hiện một vị cường giả thái cổ giống như hóa thạch sống, cảnh cáo các tộc không được đem ân oán cá nhân vào trong liên doanh, lần sau không có ngoại lệ, nếu không thì mặc kệ ngươi thuộc tộc quần cường đại ra sao, kẻ nào dám phá hỏng quy tắc đều giết chết không tha, sẽ mời vị bá chủ Ung Châu đích thân ra tay tiêu diệt!
Bởi vì đám tiểu bối tranh giành thì cũng đành thôi, nếu ngay cả mấy lão gia hỏa cũng muốn làm loạn, vậy thì nơi này cũng xong đời, bao nhiêu anh tài kiệt xuất cũng không đủ cho mấy lão giết!
Huống hồ, cho dù là đám tiểu bối nảy sinh mâu thuẫn, cũng không thể ỷ mạnh hiếp yếu, không cho phép kẻ nào phá vỡ quy củ đã định sẵn trên chiến trường.
“Muốn giết ta?” Hai mắt Sở Phong âm u, lẩm bẩm: “Chuyện này chưa xong đâu, sau này tìm các ngươi tính sổ!”
Dưới bầu không khí căng thẳng trong quân doanh, thế cờ bên ngoài lại càng thêm kịch liệt.
Tộc Lục Nhĩ Mi Hầu, Đạo Tộc, Bằng Tộc tất nhiên đều tranh thủ cho đứa trẻ nhà mình, muốn thế chân vào tờ danh sách đó, thành công đoạt vị leo lên.
Nhưng tộc Kỳ Lân biến dị lại phản đối rất quyết liệt, nói đám người của tộc Lục Nhĩ phá hỏng quy củ, phải trả cái giá đắt mới được.
“Kẻ mạnh ở trên, kẻ yếu ở dưới, đây chính là quy tắc đẫm máu và hiện thực nhất, đệ tử nhà chúng ta mạnh hơn, dựa vào cái gì lại bị các người dùng quan hệ nhân mạch áp chế, không cho phép bọn hắn có được một phần Dung Đạo Thảo?!”
Trải qua tranh luận kịch liệt, thậm chí là đổ cả máu tươi, cuối cùng mọi người đã dần dần đạt đến một nhận thức chung.
Quá trình nhận thức chung để đi đến một thỏa hiệp giữa đôi bên đã bước đầu đạt thành hiệp nghị, cho phép tiến hóa giả tầng Kim Thân được tiến vào tờ danh sách kia, được trao cho cơ hội.
Nhưng đây rõ ràng là một điều kiện chưa thỏa đáng, không nói đưa cho người nào tư cách, chỉ nói là trong phạm vi cấp độ Kim Thân rộng lớn kia.
Khi tin tức vừa lộ ra, một vài tộc quần liền kích động không thôi, một số người liền muốn tham dự tiến vào, ai ai cũng muốn kiếm một chén canh, đỏ mắt ngóng trông, dù sao thì cái này cũng liên quan quan đến chuyện sau này trong tộc có thêm một vị Thiên Tôn, thậm chí là Đại Năng.
Sau khi hầu tử nghe được tin tức thì lập tức xù lông, tức đến nỗi toàn thân run lẩy bẩy, đây chính là muốn nửa đường xông ra hái đào (1), không làm mà đòi hưởng? Muốn đoạt tạo hóa từ trong tay bọn họ?
(1)Nửa đường hái đào: Câu nói dùng để ám chỉ trong xã hội có người muốn ngồi không hưởng thụ, không muốn cống hiến mà muốn gặt hái thành quả, giống với câu ‘ngồi mát ăn bát vàng’ của Việt Nam.
Lẽ nào lại có đạo lý đó! Di Thiên nổi giận.
Một số tộc đàn muốn chia phần, tranh thủ cơ hội cho đám tiểu bối và đệ tử có cảnh giới Kim Thân trong tộc mình, bởi thế nên cực kỳ tích cực tham dự vào buổi thương lượng.
Sắc mặt Bằng Vạn Lý, Tiêu Dao và Di Thanh đều tái xanh, trong ngực như có một luồng hỏa diễm hừng hực thiêu đốt, chuyện này khiến bọn họ cực kỳ bất bình, tâm tình cực kỳ ác liệt.
Bọn họ phải đánh sống đánh chết, kết quả lại để cho người khác nhảy ra chiếm tiện nghi, đây là đạo lý quỷ gì chứ!
Đương nhiên bọn họ cũng biết, đây chính là khiêu khích do tộc đàn Kỳ Lân biến dị làm ra, bọn chúng cố tình làm vậy, cho dù có buông ra lỗ hổng, cho phép tiến hóa giả Kim Thân tiến vào trong danh sách đó, thế nhưng đồng thời cũng muốn tạo ra phiền phức.
Bất luận là tộc Lục Nhĩ Mi Hầu hay là Đạo Tộc, Xích Tộc hay Bằng Tộc, tất cả đều không có khả năng đáp ứng, một vài lão gia hỏa cuối cùng tức đến nỗi thiếu chút nữa đã hất tung bàn.
“Muốn ngồi mát ăn bát vàng? Trước hết phải hỏi ý kiến của bọn ta đã, đánh qua một trận, xem xem các ngươi có đủ tư cách hay không!” Hầu tử kêu lên, sắc mặt tái xanh vì phẫn nộ, không ngừng đi tới đi lui trong trướng động phủ.
Đồng thời, nó liên tục nhe răng nhếch miệng, cảm xúc ngày một kích động, cái đuôi sau lưng không tự chủ được mà vẫy vẫy, kết quả suýt chút nữa đã rơi ra một đoạn, khiến Di Thiên kêu thảm mấy tiếng, cái đuôi yêu quý rỉ ra vết máu.