Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ôi, bào muội của ta dấn thân vào phía nam Chiêm Châu, đối lập với bên này của chúng ta, muốn gặp được cũng chỉ có thể gặp trên chiến trường, đáng tiếc!” Lê Cửu Tiêu thở dài.
“Không sao hết, sau này có rất nhiều cơ hội!” Sở Phong nói, lại chạm cốc với hắn ta, nói: “Uống rượu!”
Bỗng nhiên, sắc mặt Lê Cửu Tiêu lộ ra vẻ khác lạ, nơi xa có một bóng người thướt tha xuất hiện, chính là Cơ Thải Huyên kia, kỳ thật nàng đã sớm tới, chỉ có điều đang trò chuyện với người khác ở phía xa, lúc này mới đi tới bên này.
Nhưng sau khi nàng nhìn thấy Lê Cửu Tiêu thì rất tự nhiên lại đi về một phía khác, trò chuyện với một vị nữ Thần Vương Đạo tộc, bình tĩnh mà tự tin.
Sở Phong nhìn thấy trên mặt Lê Cửu Tiêu hiển hiện vẻ ảm đạm, lập tức cảm thấy, Thần Vương mạnh mẽ như vậy mà cũng quá nhu nhược trên phương diện tình cảm, còn không bằng năm đó lúc còn ở Biên Hoang, hắn ta còn hung hăng hơn so với hiện tại.
Sở Phong đoán, hơn phân nửa là những năm này hắn ta luôn luôn theo đuổi nhưng lại gặp khó khăn nghiêm trọng.
“Lê huynh, xem ta đây, các ngươi ở đây!” Sở Phong nói.
Hắn chạy về chỗ Tiêu Dao, hỏi y: “Ài, nữ Thần Vương Đạo tộc có phải là tỷ tỷ của ngươi hay không?”
Tiêu Dao nghe xong, mặt lập tức toát ra vạch đen, tên khốn này thật đúng là không phải chỉ tùy tiện nói mà thôi, hiện tại đã nhớ thương nữ thiên kiêu của Đạo tộc bọn họ rồi?
“Đây không phải là tỷ tỷ ta, ngươi chớ có gây họa!” Tiêu Dao cảnh cáo hắn.
“A, không phải, vậy nàng là ai?” Sở Phong đoán, Đạo tộc quá cường thịnh, nhân khẩu của mấy chủ mạch nhiều, cho nên nhân vật lợi hại cũng nhiều hơn, hơn nữa lại đến từ các chủ mạch khác nhau.
“Nàng là tiểu cô cô cùng tộc có quan hệ máu mủ không tính xa nhưng cũng không tính rất gần với ta!” Tiêu Dao nói.
“A, vậy thật là quá tốt rồi!” Sở Phong lập tức kêu lên.
“Tào... Đức!” Gân xanh trên trán Tiêu Dao đều nổi hết lên, cảm thấy tên hỗn đản này quá không phải là thứ gì, nghe xong là tiểu cô cô của y, thế mà còn hưng phấn hơn, liền trực tiếp xông tới.
Bằng Vạn Lý thấy thế, cũng là hoàn toàn không còn gì để nói.
Hầu Tử thì đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Tiêu Dao, chuyện này không thể nhịn a, ở chỗ chúng ta, hắn vẫn phải gọi là anh vợ, vậy mà đến chỗ ngươi hắn lại muốn làm dượng út của ngươi luôn, chuyện này thật sự là khinh người quá đáng, nếu ta là ngươi thì đã sớm tiến lên chơi khô máu với hắn rồi!”
“Cút!” Tiêu Dao hất hắn ta sang một bên, không muốn nghe hắn ta nói dài dòng.
Sau đó, khiến cho Tiêu Dao không thể nhịn được nữa chính là, Tào Đức vừa đi ra ngoài, lại trở về, nói: “Tiểu cô cô của ngươi tên là gì!”
“Ngươi cách xa ta ra một chút!” Tiêu Dao không nói cho hắn, gân xanh trên mặt hằn lên.
“Ta biết, cô cô hắn phong thái tuyệt thế, vang danh dương gian, là một trong những mỹ nhân xếp hạng cao nhất trên bảng mỹ nhân, có thể nói là một viên minh châu sáng chói của Đạo tộc!” Hầu Tử trực tiếp cướp lời, nói: “Nàng tên là Tiêu Thi Vận.”
“Tên rất hay!” Sở Phong xoay người rời đi.
Về phần Tiêu Dao thì thật muốn đánh người, xách cổ áo Hầu Tử, trợn mắt nhìn hắn ta, muốn liều chết với hắn ta, nói: “Hầu Tử, ngươi cũng có muội muội, ngươi chờ đấy, ta không tác thành cho muội muội của ngươi và Tào Đức thì không được!”
“Đừng, muội muội ta có thể sẽ đính hôn với một gia hỏa khó lường, thế gian không ai dám trêu chọc gia tộc kia!” Hầu tử chột dạ, tranh thủ thời gian trấn an.
“Cút, cô cô ta còn có thể kết thân với huyền tôn của Vũ Phong Tử đây, ngươi dám phá lung tung?!” Tiêu Dao nói xong cũng hối hận, đây là chuyện tuyệt mật, không nên tiết lộ.
“Cái gì?” Cách đó không xa, Sở Phong rú lên một tiếng, sau đó ánh mắt xanh mơn mởn, nói với Tiêu Dao: “Nhớ kỹ, sau này gọi ta là dượng út, cuộc hôn nhân này ta chắc chắn phải được!”
Phàm là một mạch của Vũ Phong Tử thì hắn đều muốn chống đối, muốn đối đầu đến phút cuối cùng.
“Cút!” Tiêu Dao giận dữ mắng mỏ, chịu không nổi hắn.
Sở Phong tới, vòng qua một mảnh bia lâm, phía trên đều khắc hoa văn kỳ dị, chảy xuôi hào quang đại đạo, đến gần Cơ Thải Huyên và Tiêu Thi Vận.
Cũng chính bởi vì có những bia lâm đặc thù này, mới có thể ngăn cách không gian, không đến mức để tiếng trò chuyện riêng của bọn họ truyền ra, dẫn đến tất cả mọi người nghe thấy.
Dù sao cũng là một trận hội họp long trọng, để bọn họ kết bạn với nhau, cho nên có sắp xếp không gian riêng tư.
“Cơ tiên tử, Tiêu thiên nữ, tại hạ xin kính chào, thật sự là gặp mặt càng hơn nghe danh, phong thái của hai vị tuyệt thế, quả thật là thiên nhân trên trần thế, không nhiễm khói lửa nhân gian!”
Bất kể nói gì, ai cũng thích nghe lời tán dương, mặt mũi Sở Phong tràn đầy nụ cười, tiến lên lôi kéo làm quen, lập tức khiến cho hai người này kinh ngạc.
“Ngươi chính là Tào Chung Cực châm chích, làm phiền người khác khắp nơi, nói muốn bình định cấm địa thứ mười một trong thiên hạ?” Tiêu Thi Vận hỏi.
Trước là định nghĩa hắn thành đại phún tử, sau lại chất vấn hắn đang khoác lác, ấn tượng đầu tiên này không tốt cho lắm.
Mặt mo của Sở Phong lập tức ửng đỏ, khoác lác ngay trước mặt đám người Hầu Tử, Kim Lâm, Kim Liệt thì không có vấn đề gì, thế nhưng là nói loại lời này với mấy vị Thần Vương xếp hạng cao nhất thiên hạ vậy thì có hơi quá non.
Dù sao, hiện tại hắn mới ở cảnh giới Kim Thân.
“Có ý nghĩ này.” Cuối cùng Sở Phong vẫn tương đối thản nhiên mà nói.
“Không phải ngươi muốn chạy tới cũng phun cho chúng ta một mặt nước bọt chứ?” Tiêu Thi Vận cười hì hì hỏi, mặc dù là Thần Vương, nhưng lại không nghiêm túc, mái tóc màu tím sáng đến có thể soi gương, đôi mắt sáng liếc nhìn, mũi ngọc tinh xảo ngạo nghễ vươn lên, tương đối hoạt bát và nhanh nhẹn, ngay cả loại lời này cũng có thể há mồm nói ra, không thèm để ý thân phận của mình.
Nhất là, mi tâm của nàng ta lại có một nốt ruồi đỏ, rất nhỏ, nhưng lại rất óng ánh, tăng thêm cho nàng ta một sức hút khác thường.
Đây quả là một vị giai nhân tuyệt sắc, với loại ánh mắt xuyên qua hai giới, từng gặp các loại sóng to gió lớn, hoặc là nói nhìn quen mỹ nhân các tộc của Sở Phong mà xem, cũng thán phục nữ tử này vô cùng rực rỡ.
Cơ Thải Huyên cũng mỉm cười, nói: “Chúng ta cũng không có chọc giận ngươi, chắc không phải là muốn kiếm cớ đến đụng chạm chứ?”
Tư thái của nàng trội hơn, vô cùng mỹ lệ, cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, phong thái cực kỳ xuất chúng.
Hai người đứng chung một chỗ, như là một cặp giai nhân, tương đối thu hút ánh mắt, không biết có bao nhiêu người đang chăm chú.