Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chư thần phơi thây, thiên khung đổ máu, mặc dù tất cả chỉ là dị tượng, thế nhưng biển thi thể trong tử thành Quang Minh lại giống y như đúc, gần như được tái hiện ra ngoài.
Sở Phong rung động, chẳng lẽ hắn đã diễn dịch ra những cảnh tượng trong tử thành Quang Minh bằng khí tức của cối xay đá thô ráp kia?!
“Tào Đức!”
Lịch Trầm Thiên gầm nhẹ, gian nan ổn định lại cơ thể, nháy mắt sau, lỗ chân lông toàn thân đều chảy máu, gã ta tự thiêu đốt tiềm năng, giống như phát điên mà đánh về phía Sở Phong, muốn quyết một trận sinh tử!
Năng lượng bàng bạc khuấy động, Thánh Vực hắc ám vô biên bao phủ cả mảnh chiến trường. Lúc này đây, gã ta giống như một bị bá chủ không cam lòng thất bại, xông qua luân hồi mà trở về!
Ma diễm tỏa ra ngợp trời, năng lượng hắc ám giống như sóng lớn vỗ bờ, giống như đá vụn xuyên thủng không trung, cả mảnh chiến trường rộng lớn này đều bị che phủ, gã ta liều chết chém giết.
Đáng tiếc vẫn không có hiệu quả như cũ, Sở Phong khí nuốt thiên hạ, anh dũng không thể chống lại, trong lúc mở miệng thét gào đã khiến toàn bộ mây đen trong không trung bị đánh tan, lộ ra càn khôn tươi sáng.
Hắn lập tức vung ra một quyền, quang mang xung thiên đè ép xuống chiến trường, giống như có thể trấn áp toàn bộ kẻ địch trên thế gian!
Ầm!
Lần này Lịch Trầm Thiên rất thảm, cả người bay vèo ra sau, trên người đầy rẫy vết thương, áo giáp xích kim nổ tung, toàn thân đều là máu tươi.
Áo giáp mà Võ Phong Tử đã mặc lúc thiếu niên được người ta chia làm mấy phần, dung luyện thành mười mấy bộ áo giáp, mà bộ trước mắt chính là một trong số đó, mang theo ma tính khủng bố vô biên.
Nếu như không có nó, có lẽ hiện tại Sở Phong đã chém giết đến trạng thái điên cuồng, đủ để đánh nổ Lịch Trầm Thiên, khiến gã ta thần hình câu diệt.
Sau khi Sở Phong dung luyện với vật chất màu xám, khắc họa phù hiệu màu vàng lên chiếc cối xay nhỏ, sau đó tương hợp với hai tay, có thể nói là khắc chế Thời Quang Thuật – Trảm Thiên Thu mà Lịch Trầm Thiên luyện đến giai đoạn đầu dễ như trở bàn tay, có thể nghiền ép hết thảy.
Sở Phong lúc này chân chính bước vào trong cảnh giới dũng mãnh vô địch, đánh đâu thắng đó!
Ầm ầm!
Chu dù bộ giáp trên người Lịch Trầm Thiên có được dung luyện một mảnh áo giáp ngày xưa của Võ Phong Tử, thế nhưng lúc này chiến y trên người gã ta cũng không thể thừa nhận nổi công kích khủng bố của kẻ địch.
Vốn dĩ trên chiếc áo giáp này đã bị đánh thủng ra mấy cái lỗ lớn, hiện tại nổ tung cũng không có gì quá ngạc nhiên.
Sau khi Sở Phong lại tung ra một đòn tấn công kia, quyền quang ngập trời trấn động cả chiến trường, bộ áo giáp trên người của Lịch Trầm Thiên phát ra ánh sáng lấp lánh mà rực rỡ cũng hoàn toàn tan rã, sau đó ầm một tiếng nổ vang.
Khi tàn giáp có liên quan đến Võ Phong Tử nổ tung, Lịch Trầm Thiên cũng chịu qua một đòn tử kiếp, khiến gã ta bị thương càng thêm nghiêm trọng, cơ thể cũng đang bị xé rách.
Chân phải của gã ta, bộ phận từ đùi đến tận bàn chân hoàn toàn bị xé rách khỏi cơ thể, nửa người bên trái thiếu đi một phần ba, cánh tay phải cũng bị gãy lìa, lồng ngực lún xuống, ấn đường chảy máu.
Lịch Trầm Thiên chịu thương nghiêm trọng, bị một quyền của Sở Phong đánh đến chia năm xẻ bảy, sắp đi đến điểm cuối của sinh mạng!
Dưới loại quyền ý này của Sở Phong, cái gọi là thuật tái sinh hay pháp niết bàn, tất cả đều vô dụng. Cối xay nhỏ màu xám trong hai tay hắn tương hợp lại, trấn sát hết thảy kẻ địch, khắc chế diệu thuật chư thiên!
Toàn bộ chiến trường lúc này đều an tĩnh đến quỷ dị, truyền nhân của nhất mạch Võ Phong Tử vậy mà lại bị người ta đánh nổ?!
Chiến tích như này khiến tất cả mọi người đều chấn động, đường đường là một vị Đại Thánh a, sinh vật thần thoại của dương gian, kết quả lại bị người ta đánh đến cơ thể rách nát đứt gãy, lâm vào trong tuyệt cảnh.
Sau đó, cả vùng chiến trường tam phương đều huyên náo hẳn lên, vô số người trẻ tuổi đều gào thét, một mảnh ồn ã vô cùng, đặc biệt là những thiếu niên đến từ đông bộ Ung Châu, tất cả đều tràn ngập chiến huyết hô vang rung trời.
Toàn bộ chiến trường đều là một mảnh âm thanh huyên náo, các loại âm thanh giao hòa cùng nhau, gần như che phủ thiên địa.
Cờ lớn phần phật trong gió, người của ba đại trận doanh đều không thể bình tĩnh nổi, rất nhiều người của nam bộ Thiêm Châu đều là sắc mặt âm trầm không rõ, truyền nhân của nhất hệ Võ Phong Tử thất bại rồi?
“Liền hỏi ngươi phục hay không phục, nếu như không phục, đánh ngươi gọi cha thì thôi!”
Trên mặt đất, nơi mà tổ chức hắc ám đang đứng, thiếu niên mãng ngưu cưỡi trên người phụ thân mình hưng phấn kêu lớn, sau đó lại hung hăng rít một hơi xì gà, tiếp theo ném mạnh xuống đất, ở đó mà cười lớn.
“Tiểu thư, người này quả nhiên là đại ma đầu, trước đó hoàn toàn che giấu loại hung tính kia, thiếu niên này rất nguy hiểm!”
Ở chỗ Chu gia, có lão bộc nhân bẩm báo.
Chu Hi cười hì hì, cũng không đáp lại điều gì.
Chỗ của Á Tiên Tộc, Ánh Hiểu Hiểu tóc bạc óng ánh dài đến tận eo, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, cô cũng vô cùng vui vẻ, cực kỳ hưng phấn, không khỏi đập hai tay khen hay.
Ca ca của cô nhanh chóng ngăn lại, sắc mặt lại càng thêm sa sầm, nhắc nhở muội muội nhà mình, truyền nhân kia của Võ Phong Tử và Á Tiên Tộc của bọn họ đều đứng về chiến trường nam bộ Thiêm Châu, trước mắt vẫn là cùng một phe cánh.
Đột nhiên, rất nhiều người đều phát ra tiếng kinh hãi, bởi vì trên chiến trường bỗng xảy ra đột biến khiến người ta sởn rợn tóc gáy.
Giữa đống áo giáp nát vụn kia bỗng nhiên nổi lên một trận ô quang, lần lượt tỏa ra từ những mảnh vỡ, từ trong đất, sau đó tạo thành một thân ảnh mơ hồ ở trên chiến trường.
Người này giống như có thể cắn nuốt hết thảy ánh sáng, khiến người ta không thể không run rẩy vì sợ hãi.
Đừng nói là những người khác, ngay cả Thần Vương và Thiên Tôn đều cảm thấy tâm thần chấn động, nhìn chằm chằm vào thân ảnh trên chiến trường, trong lòng nảy lên cảm giác chấn động khó hiểu.
“Kia chính là...”
Bọn họ không thể tự chủ được, bởi vì lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ đến một cái tên – Võ Phong Tử!
Là ông ta đang hiển hóa trên thế gian?!
Dù sao thì chiếc áo giáp này cũng có quan hệ đến ông ta, nhiễm phải ma tính trên người ông ta!
Lịch Trầm Thiên sắp chết, cơ thể chỉ còn đầu gắn với nửa thân bên phải, sắc mặt tái nhợt, hô hấp cực thô, gã ta cảm thấy vừa phẫn nộ vừa nghẹn khuất, không ngờ bản thân lại thua thảm như vậy.
Nhưng hiện tại gã ta cũng chấn động không thôi, cảm thấy không thể nào tin vào mắt mình, gã ta đang nhìn thấy ai? Người này rất giống chân dung của vị thủy tổ trong sơn môn – Võ Phong Tử!