Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Câu được “cá mập lớn” khiến số chín không khỏi lo âu, có thể biết được vấn đề trước mắt nghiêm trọng cỡ nào, trong nháy mắt đã vực dậy Âm Dương Đồ, muốn xông thẳng về danh sơn đệ nhất thiên hạ.
“Chạy đi đâu!”
Võ Phong Tử do Độc Cước Đồng Nhân Giáo hóa thành hét lớn một tiếng, chặn đánh số chín, muốn chặt đứt đường về của y, không cho y trở lại, muốn nhìn thấy danh sơn đệ nhất thiên hạ bị san bằng.
“Kẻ điên này, mi muốn chết!”
Số chín giận run, y trực tiếp phóng ra một bàn tay vung thẳng về khu vực cực bắc của dương gian, cũng không phải chỉ có người khác sợ ném chuột vỡ bình, hiện tại một đám đệ tử môn đồ của Võ Phong Tử đều tụ tập ở nơi đó, vừa đúng lúc diệt gọn.
Thân thể hình người của Độc Cước Đồng Nhân Giáo, hai mắt hóa thành hai vầng thái dương màu vàng, trong nháy mắt đã hóa hình thành một món binh khí hạng nặng, ngăn cản lại một chưởng kia, đồng thời cũng sử dụng Bánh Xe Thời Quang để tiêu hao sức mạnh của bàn tay kia.
Số chín xoay người nhảy xuống tinh không, tiến vào chiến trường tam phương, một đầu của dải ngân quang lập tức hiện dưới chân, đưa y bay thẳng về phía danh sơn đệ nhất thiên hạ.
Chỉ có điều, y cũng hơi ngưng lại, muốn vươn ra đại thủ để ôm theo Sở Phong đi cùng, lo lắng hắn ở lại nơi này sẽ xảy ra vấn đề.
Ầm!
Nhưng Võ Phong Tử lại ra tay lần nữa, Độc Cước Đồng Nhân Giáo giáng xuống từ trên trời, chém thẳng về đại thủ đang vươn ra cửa số chín.
Sinh linh trên toàn bộ chiến trường đều cảm thấy tuyệt vọng, hai người này giao thủ như vậy, nếu dùng một kích toàn lực ở nơi này, chỉ sợ cả mảnh chiến trường đều sẽ bị đánh sụp lún, toàn bộ tiến hóa giả ở nơi này sẽ bị diệt sạch.
Số chín giận dữ, há miệng phun ra một ngụm khí khai thiên, đánh về phía cực bắc của dương gian, sau đó lại lật một chưởng giáng xuống từ trên trời.
“Hửm?!” Sau đó y lại sửng sốt.
Giờ khắc này, một món binh khí đáng sợ hiển hiện, hỗn độn khí lượn quanh, đại đạo nổ tung, trấn áp cả chiến trường, chống đỡ lực lượng hủy diệt trên bầu trời.
Thứ này chính là một chiếc giản, đang hiển hiện ở chiến trường.
Không nghi ngờ gì nữa, bá chủ Ung Châu đã xuất hiện, ông ta chống đỡ một kích kia của số chín, sau đó lại bổ vào hướng Võ Phong Tử, Hỗn Độn Giản tương hợp với thiên địa, công kích thẳng về phía Độc Cước Đồng Nhân Giáo.
Cổ địa trấn thủ của nhà mình đang rơi vào tình huống cực kỳ nguy cấp, số chín không để ý đến những thứ khác, quay người liền phóng thẳng về phía danh sơn đệ nhất thiên hạ mà đi, còn lại đều bỏ mặc.
Hơn nữa, mọi người cũng càng thêm hoảng hồn, phát hiện số chín hoàn toàn biến hình, cuối cùng chỉ còn lại một tấm da người mang theo răng và tóc, cứ như thế mà bay đi mất!
Chẳng trách cả người lại khô gầy như thế!
Đây mới chính là chân thân của số chín, tại sao nhìn thế nào cũng giống một tấm da bị lột?!
Giờ phút này, trên chiến trường tam phương, dưới mặt đất hiện ta đại đạo kim liên, định trụ càn khôn, ổn định lại nơi này.
Trước đó khi số chín và Võ Phong Tử giao thủ, từng có một lần suýt chút nữa đã hủy mất nơi này, hiện tại có đại đạo kim liên mọc ra, tái hiện lại toàn bộ.
Nơi xa, số chín thét dài, một tấm da người vượt qua trời cao, ngay cả thời gian cũng không thể cản bước y, mảnh vỡ quang âm bay loạn, trong nháy mắt đã vọt về đến danh sơn đệ nhất thiên hạ.
Số chín rống lớn: “Thật sự cho rằng nơi này là vườn hoa thiên quốc ai muốn đến thì đến sao? Hôm nay để các người thể nghiệm cái gọi là một kiếm được cho rằng không tồn tại đã biến mất theo thời gian trong truyền thuyết kia!”
Sở Phong rất muốn gào lớn, đợi ta một chút a, nhưng mà hắn chỉ có thể há to miệng, sau đó lại lập tức ngậm chặt.
Bởi vì số chín đã sớm không còn bóng dáng, giống như được gắn mô tơ vào mông, không còn màng đến thứ gì mà chạy thẳng về danh sơn đệ nhất thiên hạ, nôn nóng dồn hết vào nơi đó.
Sở Phong câm nín, hắn hiện tại vẫn còn đứng trên chiến trường đâu, tình cảnh không ổn một chút nào, tương đối khiến hắn lo lắng, có lẽ sẽ cực kỳ nguy hiểm.
Số chín đã ăn rất nhiều đùi ở chỗ này, nhưng lúc nãy lại vắt chân lên cổ mà chạy mất, chỉ để hắn một mình bơ vơ tại chỗ... Đây là muốn gán hắn trả nợ đúng không?!
Số chín giống như ma chủ cái thế, hiển hiện ra một mặt cực kỳ ma tính, nhưng mà có một đám người thật sự đã bị bức ép đến nóng nảy, trong lòng ngậm đầy căm hận.
Ví dụ như Thần Vương Xích Phong của tộc Cửu Đầu Điểu, lão tổ của tộc Thập Nhị Dực Ngân Long, Thiên Tôn Xích Hư vân vân, nếu như lúc này không thèm đếm xỉa mà đỏ mắt xông lên, bỏ mặc hết thảy để giết hắn, hắn cũng rất khó vượt qua một kiếp này.
Chỉ có điều, lúc này vẫn chưa có người chú ý đến hắn, không ai muốn tính sổ cùng hắn.
Trên chiến trường rộng lớn, khắp nơi đều nở rộ hoa sen màu vàng, hương thơm thanh nhã êm dịu xông vào mũi, phù văn đại đạo nở rộ bao phủ cả hư không, che chở cho một mảnh chiến trường bên dưới.
Bá chủ Ung Châu ra tay, hoa văn đại đạo của vị này che phủ cả bầu trời!
Một ngụm Hỗn Độn Giản cắt đứt thương khung, vắt ngang trên bầu trời, đón lấy thế công của Độc Cước Đồng Nhân Giáo, trực tiếp đối cứng.
Thời khắc mấu chốt, bá chủ Ung Châu xuất hiện cứu tràng, vị này từng thống ngự một phần hai mươi diện tích cương thổ mênh mông của dương gian, quân lâm thiên hạ, lúc này đã chân chính xuất quan.
Coong!
Bên ngoài bầu trời, Độc Cước Đồng Nhân Giáo bộc phát ra quang mang vô tận, hung hăng va chạm với Hỗn Độn Giản, giống như có mấy vạn ma tôn đang tụng kinh, vô số phật đà thiện xướng, quá mức đáng sợ, thiên địa giống như trở lại thời kỳ khai thiên tích địa, hỗn độn bành trướng.
Đây chính là Võ Phong Tử, cường thế mà bá đạo, vốn dĩ có thể tránh khỏi trận quyết đầu lần này, trực tiếp thu tay lại, không tiếp tục công kích chiến trường tam phương.
Nhưng mà ông ta lại làm theo ý mình, vẫn hạ tay như cũ, hận không thể đánh chìm cấm địa thứ tư, hủy diệt hết thảy sinh linh ở nơi này.
Trong danh sơn đại xuyên còn có người suy đoán, Võ Phong Tử làm như vậy chính là để ước lượng một chút thực lực chân chính của vị bá chủ Ung Châu.
Chỉ có điều, bá chủ Ung Châu cũng không hiện thân, chỉ có một miếng giản màu vàng kim đang ngăn trở Độc Cước Đồng Nhân Giáo.
Một kích kinh thế như vậy cũng đã đủ, không cần nghi ngờ thực lực và đạo hạnh chân chính của vị mãnh nhân tọa trấn Ung Châu kia, chính là sâu không lường được!