Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2749 - Chương 2750: Thần Thoại Xuất Sơn Đại Nhất Thống (2)

Thánh Khư Chương 2750: Thần thoại xuất sơn đại nhất thống (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi nên ở lại thì hơn, từ từ nói về chuyện tổ tiên nhà ta.” Thập Vĩ Thiên Hồ mở cặp mắt to linh động, mặc dù đang cười nhưng cũng đang uy hiếp.

Nàng muốn biết Sở Phong có thật sự quen biết Thạch Hồ Thiên Tôn Tô Xán hay không, nàng muốn tìm hiểu đến cùng.

“Lần sau đi, còn bây giờ ta cần phải đi.” Sở Phong quyết định đứng dậy, nhảy ra khỏi thùng gỗ, mang theo bọt nước.

“Chỉ sợ ngươi không đi được đâu.” Thập Vĩ Thiên Hồ nheo cặp mắt đẹp, tiến hành uy hiếp.

“Ta có thể đi được đấy.” Sở Phong đáp. Lần này hắn tế ra một người.

Hắn gần như quên mất Vũ Thượng Thiên Tôn sau khi tao ngộ kẻ săn mồi, gặp con cự thú màu đen, đủ loại hỗn loạn và khẩn trương.

Sở Phong từng sợ kẻ săn mồi giết chết Vũ Thượng, cho nên đã bỏ ông vào lọ đá. Đến lúc này hắn mới nhớ ra, liền thả ông ra ngoài.

“Tiền bối, chúng ta đi nhanh lên, chiến trường ba bên đang đại loạn.” Sở Phong nói.

Tô Tiên há hốc miệng. Mặc dù thủ đoạn của nàng cao siêu, át chủ bài rất nhiều, nhưng không thể trêu một người đang mang theo một lão gia tử quái vật trên người, chỉ có thể đưa mắt nhìn theo.

Vũ Thượng Thiên Tôn cảm thấy mơ hồ. Ông ở trong lọ đá thời gian rất lâu mới thức tỉnh, mấy lần muốn ra ngoài nhưng kết quả đều thất bại, cho đến khi Sở Phong thả ra, ông mới nhìn thấy ánh mặt trời.

Vù.

Có Thiên Tôn đi theo, tốc độ Sở Phong nhanh hơn mọi người, trước tiên biến mất trong trời đêm.

“Ngươi, ngươi chờ đó cho ta.” Tô Tiên tức giận đứng dậy, lộ ra cơ thể hoàn mỹ trắng như tuyết, nhìn chằm chằm cái lỗ lớn trên nóc lều.

“Tất cả mọi người Hạ Châu lui ra đằng sau, không được khai chiến.” Lúc này, có âm thanh già nua vang vọng chiến trường, nhắc nhở tiến hóa giả Hạ Châu không được chém giết.

Đồng thời, còn có một mảng lớn ánh sáng mông lung bao phủ trận doanh Hạ Châu.

“Hai vị đạo hữu Chiêm Châu Nam bộ chết không liên quan gì đến tu sĩ Hạ Châu chúng ta.” Lúc này, âm thanh già nua kia vang lên lần nữa.

Nhất thời, mọi người chấn kinh. Sư huynh đệ Chiêm Châu chẳng lẽ không phải bị hai đại bá chủ Hạ Châu và Ung Châu liên thủ giết chết sao?

Rất nhanh, mọi người ý thức được tất cả những chuyện xảy ra dường như chỉ do một mình bá chủ Ung Châu làm?

Lúc này, Vũ Thượng mang theo Sở Phong quay về, xuất hiện ở phương hướng trận doanh Ung Châu. Một tia sáng mông lung trút xuống từ phía cuối chân trời, chính là Hỗn Độn Giản bao trùm nơi này.

“Là ta giết hai người kia đấy.”

Có người lên tiếng, chấn động trên trời dưới đất.

Sở Phong giật mình, ngước đầu lên. Hắn nhìn thấy đằng sau Hỗn Độn Giản giống như có một nam tử đỉnh thiên lập địa, đang từ chỗ xa nhìn xuống nơi này.

“Đó là ai?” Tất cả mọi người đều giật mình. Ông ta chính là bá chủ Ung Châu sao?

Tuy nhiên, có rất ít người nhìn thấy bá chủ Ung Châu, cho nên không ai biết người này.

Rất nhanh, Sở Phong phát hiện sự dị thường của một người, đó là âm thanh của một tiên tử. Tâm trạng của nàng đang dao động kịch liệt, ánh mắt đẹp phát ra dị sắc, đứng đằng xa, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Thần thoại torng thần thoại, ta biết, ngươi sẽ bước một bước kia, kim thế xuất sơn, khí thôn sơn hà.”

Một khắc đó, Sở Phong cảm thấy có chút không thoải mái, hơi lo lắng.

Ta muốn trở nên mạnh hơn.

Sở Phong lại nghĩ như vậy. Sau đó, hắn cảm thấy giật mình. Gần đây, không biết tại sao hắn thường xuyên có suy nghĩ như thế? Có phải vì hắn nếu không gặp những tên biến thái thì cũng gặp những chuyện biến thái khiến hắn chịu đủ giày vò hay không?

“Ta không có la.” Hắn lẩm bẩm.

Bên cạnh, Vũ Thượng Thiên Tôn hoàn toàn không có gì để nói. Nghe hắn lẩm bẩm một mình, ông ta thật sự không biết nói gì cho phải.

Chỉ trong nháy mắt, tiên tử vừa mới lên tiếng ngoái nhìn lại, nhìn thấy hắn liền gật đầu một cái, sau đó quay người lại.

Sở Phong nhìn nàng, nhịn không được muốn lên tiếng nhưng cuối cùng lại lắc đầu, bởi vì hắn thật sự không có gì để nói. Những gì nên nói, lần trước hắn cũng đã nói qua.

Chỉ là hắn muốn biết, người kia rốt cuộc là ai. Cái gọi là thần thoại trong thần thoại là đạt đến cấp độ nào, đến mức người kia phải xử lý hai người sư huynh đệ bá chủ Chiêm Châu Nam bộ, cưỡng đoạt Luân Hồi Đăng?

Giữa thiên địa, một trận oanh minh, giống như đại đạo dung hợp, lại giống như âm thanh của hải khiếu, nhưng rồi lại giống như tinh không sụp đổ, cảm giác bao la hùng vĩ.

“Người trận doanh Chiêm Châu Nam bộ xin dừng tay, sư phụ ta không huyết tẩy các tộc. Căn cơ các giáo của các ngươi vẫn còn, không hề bị hủy đi.”

Một đại đạo kim quang xuất hiện, từ hàng trăm triệu vạn dặm bên ngoài truyền đến, trải rộng từ Chiêm Châu Nam bộ đến chiến trường ba bên. Bên trên, một nam nhân đứng thẳng, vô cùng cao lớn, vẩy xuống quang huy thần thánh, phổ chiếu thiên địa.

Về phần Hỗn Độn Giản và thần thoại trong thần thoại, vị nam nhân thần bí kia đã biến mất ở hướng Chiêm Châu.

“Sư phụ ta hoành kích kẻ địch thiên hạ, thống nhất dương gian, các vị xin đừng lo lắng, cũng không cần sợ hãi. Cùng là tiến hóa giả thiên hạ, đồng căn đồng nguyên, sư phụ ta sẽ không đại khai sát giới, càng không giết loạn người vô tội.”

Hắn ta trấn an mọi người, cáo tri thế gian. Mặc dù tồn tại thần bí kia đã giết chết hai đại bá chủ Chiêm Châu Nam bộ nhưng không huyết tẩy thuộc hạ Chiêm Châu.

“Lão tổ nhà ta rõ ràng đã chết trận, lại chết cách đây không lâu.” Một vị Thần vương tức sùi bọt mép, giáp trụ toàn thân bộc phát ngân quang chói mắt, hoàn toàn không quan tâm người kia rốt cuộc mạnh đến cỡ nào, trực tiếp khiêu chiến, đứng ở đó mà quát tháo.

“Có lẽ là do ngộ thương.” Người kia giải thích, cũng nói rõ thân phận của mình. Hắn ta chính là đệ tử nhỏ nhất của vị bá chủ thần bí, tên Địch Minh.

Theo như lời hắn ta nói, sư phụ hắn ta đúng là đã ra tay, nhưng cũng chỉ giết sư huynh đệ bá chủ Chiêm Châu. Về phần những người khác, phàm là người không liên quan thì cứ tránh ra ngoài là được.

Có một số người chủ động ra tay với sư tôn, bọn họ bị phản chấn mà chết.

Ví dụ như, có một người điểm vào ót vị cường giả thần bí, muốn âm thầm trợ trận, kết quả người này bị một vệt sáng phản chấn oanh bạo nhục thân.

Có người âm thầm đồng loạt ra tay, vận dụng năng lượng tinh thần muốn quấy nhiễu vị cường giả kia ra tay, kết quả bị năng lượng tinh thần phản chấn toàn bộ trở về, hóa thành kiếp tro.

Nhất thời, chiến trường ba bên đều yên tĩnh, hoàn toàn không có gì để nói.

Đám lão tổ kia đều là cường giả tuyệt đỉnh các tộc, nhưng tất cả đều chết như vậy sao? Quá uất ức, đồng thời lại càng thể hiện sự đáng sợ. Vị cường giả bí ẩn kia không hề chủ động công kích bọn họ, nhưng tất cả đều chết.

Bình Luận (0)
Comment