Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tất cả mọi người đều ý thức được, vị lão Phật được gọi là Khổ Tù Lão Phật cực kỳ đáng sợ. Ông ra tay can thiệp khiến Vũ Hoàng từ bỏ suy nghĩ hoành kích và giết chết hai người kia.
Tuy nhiên, Khổ Tù Lão Phật cũng trả cái giá không nhỏ.
Thiên địa khôi phục sự thanh tịnh, tất cả dị tượng đều biến mất.
Sau đó không lâu, bất luận Hạ Châu Tây bộ hay là Ung Châu Đông bộ đều có sứ giả chạy đến, truyền đạt ý chí, tất cả như cũ, ổn định chiến trường ba bên.
Tiến hóa giả Chiêm Châu Nam bộ cực kỳ nôn nóng, lòng người bàng hoàng, không biết nên ở lại hay là ra đi.
Tuy nhiên, phàm là gia tộc dừng chân ở Chiêm Châu, cuối cùng đều được trấn an. Vũ Hoàng sẽ tiếp nhận bọn họ, không so đo bất kỳ chuyện quá khứ.
Mấy ngày sau, trận doanh Chiêm Châu Nam bộ tan rã, có một số người gia nhập Hạ Châu Tây bộ, có một số người đi xa, rời khỏi chiến trường ba bên.
Còn có một bộ phận lớn người gia nhập trận doanh Ung Châu Đông bộ.
Không hề nghi ngờ, sở dĩ có rất nhiều người đầu nhập vào Ung Châu, thứ nhất Vũ Hoàng đã thể hiện thực lực sâu không lường được, thứ hai trưởng bối của bọn họ đã quy hàng trước.
Rất nhanh, tin tức truyền đến. Hằng tộc quả nhiên là gia tộc đầu tiên thay đổi lập trường, vốn đã ủng hộ Vũ Hoàng từ trước.
Bằng không, nếu Hằng tộc phản đối, Vũ Hoàng chưa chắc đã thuận lợi giết chết hai vị sư huynh đệ bá chủ kia rồi.
Mọi người đều có lý do để tin rằng, Hằng tộc không hề yếu hơn so với Phật tộc, thậm chí còn có khả năng sâu không lường được. Nhưng lần này, bọn họ không làm to chuyện.
Nhất thời, thiên hạ đều bàng hoàng và tiếc nuối. Không ai có thể ngăn được Vũ Hoàng sao? Chờ ông ta hoàn toàn luyện hóa Luân Hồi Đăng, hấp thu chiến quả, ông ta nhất định sẽ nghịch thiên.
Đại nhất thống dương gian cứ như vậy mà trở thành hiện thực, từng bước tiếp cận?
Rất nhiều người đều không thể tin được. Điều này quá đột ngột, quá nhanh chóng.
“Sư phụ, người cũng muốn hoành kích Vũ Hoàng sao? Nếu bây giờ không ra tay, có lẽ ông ta sẽ thành công.”
Bên trong một danh sơn đại xuyên nào đó, có người hỏi một lão giả đang ngồi xếp bằng. Không gian nơi đó bị sụp đổ, cực kỳ đặc biệt.
“Không sao. Muốn trở thành tiến hóa giả chung cực rất khó. Người đi trên con đường này đều chết hết rồi. Trước cứ để ông ta thử một lần, đi theo con đường đó. Thật ra, ta không cho rằng dương gian đại nhất thống là có thể thành tựu vĩnh hằng, cổ kim vô địch.”
Lão giả ngồi xếp bằng bên trong thời gian tràn ngập bụi bặm hữu khí vô lực nói.
Cực Bắc, đệ tử môn đồ Vũ Phong Tử có người tức giận, nhận ra Vũ Hoàng, lập tức bẩm báo cho Vũ Phong Tử biết. Dù sao, một vị thần thoại trong thần thoại trở về, thật sự quá đáng sợ.
“Ta không muốn đi con đường đó. Ta muốn dùng võ lực quét ngang thiên hạ, oanh sát hết thảy kẻ địch.”
…
Chiến trường ba bên dần dần yên tĩnh, bởi vì tất cả đều như cũ, cũng không tiếp tục có sóng gió gì quá lớn.
Sở Phong kinh ngạc. Tề Vanh Thiên Tôn không chết. Lúc trước, kẻ săn mồi giày vò hắn, hắn trốn vào bên trong lọ đá, còn Tề Vanh thì hôn mê ngay tại chỗ, thế mà vẫn sống tiếp được.
Hắn rất đề phòng Tề Vanh, bởi vì chén rượu mà Tề Vanh Thiên Tôn cho hắn uống lúc trước có chút cổ quái.
“Lão Tề, không, tiền bối, có nên mở ra bí cảnh không?” Sở Phong hỏi.
Tề Vanh Thiên Tôn cảm thấy kinh ngạc. Ngày đó, ngay cả ông còn bất tỉnh, nhưng tên Tào Đức này vẫn còn nhảy nhót tưng bừng, không hề bị tổn thương, thật sự quá tà môn.
Cho dù, kẻ săn mồi chỉ ăn sinh linh Thiên Tôn trở lên, không thương tổn sinh linh nhỏ yếu. Tuy nhiên, tình huống hôm đó rất đặc biệt, Tào Đức không có khả năng không bị thương mới đúng chứ.
Nghĩ đến những thứ này, Tề Vanh Thiên Tôn lập tức có chút kiêng kỵ. Vốn ông đang hoài nghi Sở Phong thật sự có quan hệ mật thiết với đệ nhất sơn.
Dù sao, Cửu Hào đã nói ra những lời rất cổ quái, không giống như thừa nhận Tào Đức là đệ tử.
Hiện tại, tuy ông vẫn còn hoài nghi nhưng cũng không truy vấn nhiều nữa.
Trải qua thương nghị, các phương trên chiến trường đều tán thành mở ra bí cảnh, nhất định có thể tìm kiếm được tạo hóa. Thỏa thuận ban đầu đã có hiệu lực, bí cảnh tạo hóa sắp được mở ra.
“Mau mở ra đi, ta tiến vào, tìm được tạo hóa sẽ rời đi. Ta còn phải đi tìm Nữ đế, còn phải quật khởi trở thành Chung Cực Giả, không có thời gian uổng phí ở đây.”
Sở Phong đứng đó đắc chí, khiến cho quái long đi theo hắn Long Đại Vũ phải nghẹn họng nhìn trân trối.
“Quái long, nhị đệ, ngươi nhìn đi, ở đây là đâu?” Sở Phong hỏi quái long, vẽ ra một phần sơn hà đồ. Đây là Sơn Hà Ấn Ký Đồ mà đại hắc cẩu đã đưa cho hắn, muốn hắn đến đó tìm Nữ đế.
“Ai là nhị đệ của ngươi? Cơ Đại Đức ngươi là tên là lừa đảo, là thần côn. Trước mặt người khác, ta phối hợp lừa người thì cũng thôi đi. Bây giờ ngươi còn dám đắc chí? Khoan đã, để ta nhìn một chút, nơi này là…” Sắc mặt quái long thay đổi, sau đó kêu lên một tiếng.
Quái long biến đổi sắc mặt, nhìn trông có hơi trắng bệch, pha lẫn chút nghiêm trọng và sợ hãi.
Tại sao nó lại có vẻ mặt này, chẳng lẽ chỗ đó đáng sợ hay yêu tà lắm sao?
Sở Phong có chút giật mình. Thần sắc trên khuôn mặt âm dương của Long Đại Vũ biến đổi cũng quá nhanh chóng và dị thường.
Hắn biết rõ, chỗ kia có lẽ có quan hệ với Nữ Đế. Theo lời của con thú khổng lồ màu đen kia, nữ tử nọ kinh diễm vượt bao thời đại, có thể xứng với bốn chữ phong nhã tài hoa, vậy thì nơi có liên quan tới nàng ta đáng lẽ ra phải thần thánh an lành lắm mới đúng chứ.
“Ngươi chắc chắn đây là một mảnh địa thế hoàn chỉnh chứ không phải là ngươi ghép lại chứ?” Quái long nhìn chằm chằm hắn. Nó hạ giọng chất vấn một cách nghiêm túc và khẩn trương.
Sở Phong biết rõ lai lịch của con quái long này rất bất phàm, đã sống được tam thế, biết rõ rất nhiều điều bí ẩn thời cổ đại và các giai thoại cùng bí mật lớn thời tiền sử.
Nó nói năng trịnh trọng như vậy rất không bình thường, xem ra hễ khác thường tất có điều kỳ quái!
“Ngươi quản chuyện đó làm gì! Nói đi, đây là chỗ nào?” Sở Phong cố tình tỏ vẻ không thèm để ý, tiếp tục gặng hỏi.
Quái long trầm giọng nói: “Mau nói, làm sao ngươi biết bức tranh về vùng sông núi này? Chuyện này có tầm ảnh hưởng quá lớn, ngươi phải nói cho rõ ràng, bằng không ta không nói cho ngươi nữa!”
“Là một bức tranh được khắc trên một vách đá cheo leo ở Đệ nhất sơn.” Sở Phong nói.
“Thì ra là vậy! Có lẽ cũng chỉ có nơi như Đệ nhất sơn mới có thể ghi chép lại những chân tướng ở thời cổ đại!” Long Đại Vũ thở dài nói.