Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong biết, bí bảo có linh tính, có vết tích đặc biệt của hắn. Cho dù bị người khác đoạt được cũng khó mà nắm giữ, chỉ thuộc về một mình hắn.
Đây là con đường chung cực khí phải đi qua, linh tính nồng đậm, in dấu một ấn ký sinh linh nào đó, không cách nào ma diệt trừ phi bị hủy đi.
Cuối cùng, toàn bộ tiểu thế giới bị sụp đổ hơn phân nửa, vô cùng kinh khủng, chấn động toàn bộ chiến trường ba bên, khiến cho mấy trăm vạn tiến hóa giả phải bốc hơi lạnh.
Một khi hãm sâu vào vòng xoáy đại hủy diệt đó, không ai ngoài Thiên tộc có thể sống sót.
Trên thực tế, khi Thiên Tôn bị cuốn vào, một khi đối kháng cũng sẽ xảy ra vấn đề lớn. Bởi vì nơi này là di chỉ cấm địa thứ tư, có mệnh lệnh trừng phạt đan xen. Cho nên, ngay cả Thiên Tôn cũng không dám đặt chân vào bí cảnh tương ứng.
“Cái này… không phải chết hết rồi chứ? Vừa rồi, một đám Thần Vương tiến vào, bọn họ đã phát sinh huyết chiến, quần chiến sao?”
Người của Cửu Đầu Điểu Tộc phát mộng. Vừa nãy, có một số Thần Vương tộc bọn họ tiến vào, đều là lực lượng trung kiên, chẳng lẽ bọn họ đã bị tiêu diệt bên trong rồi sao?
Người của Ngân Long tộc, Kim Sí Dạ Xoa tộc cũng ngây ra, toàn thân lạnh toát. Bọn họ cũng có Thần Vương uy tín lâu năm tiến vào, nhưng cứ như vậy mà bị xử lý, chết thảm bên trong? Không đáng!
Xích Phong rét run cả người. Không tính người nào khác, hắn ta là người duy nhất trốn ra được từ bí cảnh. Hắn ta luôn cảm thấy Tào Đức không ổn. Chẳng lẽ dự cảm bất thường nhất từ chỗ sâu trong linh hồn hắn ta đã thành sự thật?
Hắn ta không biết có nên cảm thấy may mắn hay không, hay là sợ hãi. Một Đại thánh nhưng lại có thể dẫn đến hậu quả nặng nề như vậy sao? Sở Phong chính là một Tang thần?
Tuy nhiên, trong lòng hắn ta lại cảm thấy đau nhức, mặc niệm cho danh túc trong tộc, đồng thời lại thở ra một hơi. Tào Đức kia rốt cuộc cũng chết rồi, sẽ không ra chứ?
Có cùng suy nghĩ với hắn ta có rất nhiều người, sắc mặt kỳ quái, đều là cừu địch với Sở Phong.
“Tào Đức kia là Đại thánh cận cổ khó gặp, nhưng lại cứ như vậy mà chết bên trong?”
“Người ta nói hắn có liên quan đến đại nhất sơn, kết quả cũng xem như chết yểu, hắc hắc…”
Có người cười lạnh, có người cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng kích động và phấn chấn. Quyết đấu bình thường, bọn họ không dám hại Tào Đức, từ đầu đến cuối lo sợ đệ nhất sơn trả thù. Mặc dù bây giờ có lời đồn Tào Đức không phải đệ tử đệ nhất sơn nhưng phần lớn người vẫn không dám vọng động.
“Sứ giả đâu? Tại sao không thấy ra? Thân phận bọn họ rất quan trọng, đến từ thiên chi thượng. Nếu bọn họ xảy ra bất trắc, nhất định sẽ có tai họa thiên đại xuất hiện.”
Lúc này, có người kinh ngạc nhớ đến an nguy của hai vị sứ giả. Bọn họ cảm thấy xương cột sống của mình đang bốc hơi lạnh.
Phàm là đại giáo và tộc đại tiếp xúc với thiên chi thượng đều cảm thấy bất an, nhất là Cửu Đầu Điểu Tộc.
Tuy nhiên, không ai dám tiến lên. Tiểu thế giới đang phát nổ, các loại trật tự chói mắt vô cùng, giống như sấm sét không một khe hở hủy diệt vạn vật.
Rốt cuộc, nơi đó cũng yên tĩnh lại. Tiểu thế giới sụp đổ bảy tám phần, chỉ có chỗ gần lối ra là còn hoàn hảo. Đồng thời, có một số Thần Vương sắc mặt trắng bệch trốn được ra ngoài, cực kỳ chật vật, vô cùng sợ hãi, quần áo rách nát, máu me khắp người, hiểm tử hoàn sinh.
Sở Phong ném huynh muội Ánh gia cách lối ra bí cảnh không xa, thu hồi Kim Cương Trác đanglấp lóe ngân quang, khôi phục lại cơ thể Đại thánh. Điều tức một lát, hắn mới cất bước ra ngoài.
Bên ngoài vô cùng hỗn loạn. Thần Vương có thể còn sống đi ra đều sợ sệt.
Bọn họ đang cảm thấy may mắn, đang run sợ.
“Sứ giả đâu? Không thấy bọn họ ra, có khi nào xảy ra bất trắc hay không? Các ngươi có ai biết chuyện gì xảy ra không?”
Bên ngoài, có người hô to, vô cùng lo lắng, sợ gánh trách nhiệm, lo sợ dẫn phát sinh linh thiên chi thượng mang theo uy thế vô thượng đến hỏi tội.
“Không biết, chúng ta không phát hiện tung tích của bọn họ. Tuy nhiên, ta có cảm giác chỗ sâu nhất trong bí cảnh đã phát sinh quyết đấu sinh tử, là một trận đại chiến kinh thiên. Chúng ta cảm nhận được năng lượng ba động. Loại khí tức đó quá kinh khủng, khiến chúng ta nhịn không được mà run rẩy, hồn quang bị áp chế.”
Có người đáp lại, mặt không chút huyết sắc, báo lại một số manh mối.
“Tào Đức đâu? Hắn còn sống không?” Người của Cửu Đầu Điểu tộc, Kim Sí Dạ Xoa tộc, Ngân Long tộc hỏi.
Khụ.
Lúc này, Sở Phong chạy ra, mình đầy bụi đất, dáng vẻ vô cùng chật vật.
Sở Phong không ngừng nguyền rủa, nói có hỗn trướng quyết đấu lung tung, dẫn phát tiểu thế giới sụp đổ. Tạo hóa gì hắn cũng không đạt được. Nếu không phải lối ra bí cảnh quá gần, hắn tuyệt đối đã hình thần câu diệt.
Đồng thời, hắn còn mãnh liệt kháng nghị, nói không công bằng. Bọn họ nói để hắn tiến vào bí cảnh, tìm kiếm tạo hóa. Kết quả một đám gần như vào cùng một lúc với hắn, hắn có ưu thế gì có thể nói?
Trong số cừu địch của Sở Phong, đám người Cửu Đầu Điểu Tộc, Kim Sí Dạ Xoa Tộc đều biến sắc. Bọn họ chết nhiều người như thế, nhưng Tào Đức vẫn còn sống, vẫn còn nhảy nhót tưng bừng.
Bọn họ rất muốn mắng một câu có còn thiên lý hay không? Không phải chỉ là một thánh giả thôi sao? Cho dù là Đại Thánh, nhưng cấp độ cảnh giới vẫn còn đó, cuối cùng hắn phải là người chết mới đúng. Kết quả hắn vẫn còn sống, thật đáng tiếc.
Mọi người hoài nghi trên người Tào Đức có bí bảo, có đồ vật đặc biệt đệ nhất sơn ban cho. Nếu không, hắn nhất định chết đến không còn gì có thể chết hơn.
Tuy nhiên, Sở Phong không để ý đến bọn họ, nhanh chóng hành động, trực tiếp xông vào một bí cảnh khác. Bí cảnh thuộc về hắn còn hai cái. Hắn sợ phát sinh biến cố, phải nhanh chóng dò xét cho xong.
Đáng tiếc, cả hai bí cảnh tiếp theo đều là bí cảnh chết, rỗng tuếch, không hề có bất kỳ tạo hóa gì, khiến cho hắn cảm thấy tiếc hận, lãng phí hai danh ngạch một cách vô ích.
“Xin lỗi, ta cũng muốn gia nhập cuộc chiến tranh đoạt bí cảnh vô chủ.” Sở Phong làm bộ nói.
Sau đó, hắn quyết định phóng đến bí cảnh Thánh cấp, tham gia tranh đoạt.
Khi Sở Phong trở ra, bên ngoài đã hoàn toàn đại loạn. Mọi người đã thật sự tin chắc hai vị sứ giả đã chết. Thần Vương Kim Sí Dạ Xoa Tộc, Cửu Đầu Điểu Tộc cũng diệt vong một phần, tổn thất không nhỏ.
Quan trọng nhất chính là, một lát sau từ phía xa truyền đến tiếng thét dài. Một lão giả tóc rối bời đến gần, không chỉ một người, bá đạo vô cùng, đánh cho tiến hóa giả các tộc phun máu phè phè, bay thẳng ra ngoài.