Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi là ai?”
“Ta là cháu đời thứ ba của ông ấy, là tổ tiên một chi Vũ Thượng. Hôm nay, một mảnh vỡ có khắc ấn sinh mệnh của ta bị kích hoạt, cảm nhận được sướng giận buồn vui của ông ấy.”
Trên bầu trời, ý chí kia lên tiếng. Hắn ta đang muốn thôi diễn, muốn phát động nhất kích kinh thiên, oanh sát hết thảy.
Mọi người đều ngẩn ra, đồng thời cũng chấn động vô cùng. Khí tức như vậy, vạn đạo thiên địa đều reo vang, đều run rẩy theo, nhưng lại không phải người trong truyền thuyết, chỉ là một đứa cháu của hắn ta?
Hơn nữa, quan trọng nhất chính là, bên trong cơ thể Vũ Thượng chỉ khôi phục một dấu ấn sinh mệnh bị tàn phá, vẫn còn cách sinh mệnh chân chính quá xa, nhưng đã có được uy năng lớn đến như vậy?
Điều này quả thật khiến người ta không thể tưởng tượng được.
Một đoạn ấn ký của thế hệ đời thứ ba đã như thế, nếu bản thân trở về, đúng là không cách nào tưởng tượng.
Đồng thời, tất cả mọi người đều lạnh từ đầu đến chân, ý thức được cuộc chiến bên ngoài, trên chư thiên tàn khốc đến cỡ nào. Dù sao người kia cũng đã biến mất, tạm thời không cách nào trở về.
Địch nhân của hắn ta mạnh đến bao nhiêu?
“Không phải hắn ta, ha ha, không phải hắn ta thì tốt, ta có lòng tin.”
Người mặc giáp trụ mẫu kim lại cười ha hả, dường như vô cùng kích động, giống như vượt qua hắc ám vô biên nhìn thấy được ánh sáng, không còn e ngại.
Tay ông ta cầm một món đồ đặc biệt, là một chiếc gương chiếu rọi lên trời.
Đây không phải tấn công mà là đang phóng thích một loại tín hiệu nào đó.
Tiếp theo, mọi người cảm nhận được một sự kềm chế, vô cùng khẩn trương, tinh thần cả người đều muốn hỏng mất.
Chân trời chia làm ba hướng, mỗi hướng có một lão giả bay lên. Bọn họ tạo thành thế chân vạc, thôi động huyết khí toàn thân, tế ra pháp chỉ và lệnh kiếm của mình, tất cả đều tử quang sáng chói, lôi hải cuồn cuộn. Năng lượng diệt thế chảy ngược thương vũ.
“Ta nói rồi, tổ tiên của chúng ta còn sống. Năm đó còn dám tranh giành với Đế thiên. Chúng ta có liên lạc với nhau từ vực ngoại. Sau khi ông ấy khôi phục, ông ấy đã vượt qua thời không vô tận, đánh tới pháp chỉ và lệnh kiếm, để chúng ta chủ chưởng chìm nổi dương gian. Bây giờ ta sẽ tế ra.”
Sinh linh mặc giáp trụ mẫu kim quát lớn.
Đây chính là nguyên nhân hôm nay ông ta dám chạy đến đây mà không hề sợ hãi, cũng không sợ tộc khác đỏ mắt. Bởi vì ông ta có pháp chỉ và lệnh kiếm có thể tranh giành cùng Đế, vượt qua thời không mà đến, trấn áp hết thảy địch nhân của tộc mình.
“Ngươi tin rằng vị Thủy tổ của ngươi còn sống, ban cho các ngươi pháp chi và lệnh kiếm? Hôm nay, ta sẽ dùng một sợi mẫu khí vắt ngang tất cả.”
Âm thanh kia nở rộ trên bầu trời, giống như thiên kiếp vang lên, nổ vang dương gian.
Ầm ầm!
Trên thực tế, ấn ký khôi phục cũng có hạn chế. Dù sao cũng chỉ là một đoạn lạc ấn ngắn, cũng không phải sinh mệnh chân chính, cũng chỉ có thể phát động một kích.
Vốn, người này muốn tìm thủ phạm nhất tộc.
Tuy nhiên, bây giờ hắn ta lại nhìn thấy được lệnh kiếm và pháp chỉ, lập tức thay đổi chủ ý. Bởi vì hắn ta cảm nhận được tọa độ ấn ký do một sinh linh đáng sợ nào đó lưu lại, muốn dùng nó làm dẫn, một ngày nào đó giáng xuống dương gian.
Hắn ta nhất định phải quét ngang, hủy đi tọa độ ấn ký này.
Bởi vì ông ta hoài nghi sinh linh muốn giáng xuống có một địa vị khác.
Oành.
Trên bầu trời, một sợi mẫu khí ép xuống, quét ngang hết thảy. Lệnh kiếm và pháp chỉ đăng thiên, cực kỳ hùng vĩ, rất nhanh hai bên gặp nhau, sau đó rơi vào một thời không không hiểu, một không gian vũ trụ sụp đổ đến không thể tưởng tượng. Người bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy hình chiếu.
Oành.
Giống như vũ trụ nổ lớn, nở rộ cực điểm. Nhất thời, vạn đạo sụp đổ, chư thiên đổ máu, quy tắc vô tận gào thét.
Như có như không, đại chiến tuế nguyệt vô tận giống như vì sự va chạm này mà nổi lên.
Trong thoáng chốc, mọi người dường như nhìn thấy đồng quan vượt qua chư thiên đổ máu, nhìn thấy chung đỉnh cùng vang lên, thấy có người áo trắng phần phật bay lên trời.
Cuối cùng, tất cả đều im lặng. Pháp chỉ bị đánh xuyên, bị đốt thành tro bụi. Lệnh kiếm bị bẻ gãy hóa thành vụn sắt, mất hết tinh hoa.
Về phần sợi mẫu khí, nó chảy xuôi mà ra, trở về thế giới hiện thực, không còn ẩn mình trong núi sông tráng lệ nữa.
Ba hướng, ba vị lão giả tóc tai bù xù, thất khiếu chảy máu. Bọn họ không tham gia vào cuộc chiến, chỉ hợp lực kích hoạt pháp chỉ và lệnh kiếm. Nhưng bây giờ cả ba đều khô héo, sau đó nổ tung.
Trước mắt Thiên Tôn khoác giáp trụ mẫu kim biến thành màu đen. Ba lão giả đều có bối phận thúc tổ của ông ta, là hóa thạch sống trong tộc nhưng cứ như vậy mà chết thảm?
“Ta không chết, ta vẫn còn tại thế. Ta còn sống, mạch của ngươi còn cái gì?” Người mặc giáp trụ mẫu kim điên cuồng lên nhưng thật ra là đang sợ.
Ông ta lo lắng cho vận mệnh vừa rồi. Vừa rồi, làm sao một kích kia bỏ qua ông ta được?
“Thật đáng buồn, vận mệnh của ngươi đã chú định.”
Một âm thanh lạnh lùng truyền đến. Tiếng nổ trên thương khung đã dần dần khôi phục lại bình tĩnh. Vị tổ tiên của Vũ Thượng chỉ có thể phát động một kích, sau đó chậm rãi tiêu tán.
Bên trong danh sơn đại xuyên có người cau mày: “Trước khi dấu ấn sinh mệnh của đại nhân vật biến mất, có thể nhìn thấy được một góc của tương lai.”
Lúc này, chiến trường ba bên rơi vào yên tĩnh ngắn ngủi.
Nhưng yên tĩnh rất nhanh đã bị phá.
“Ha ha, ngươi đã biến mất. Ngươi cũng chỉ có thể phát động được một kích. Bây giờ ta sẽ giết hậu nhân của ngươi, Vũ Thượng.” Sinh linh mặc giáp trụ đột nhiên cười to một cách điên cuồng. Ông ta vẫn còn sợ hãi.
Kết quả là, không biết vì sao, toàn thân ông ta lại run rẩy, quỳ về phía Vũ Thượng, hoàn toàn mất đi tự chủ.
Sinh linh mặc giáp trụ mẫu kim quỳ trên mặt đất, không còn bá đạo như trước, cơ thể đang phát run, tóc tai bù xù, ánh mắt còn hiện lên sự sợ hãi.
Tất cả mọi người đều giật mình. Vừa rồi, người này còn rất trương dương, tại sao lại quỳ trên mặt đất như thế, dập đầu với người mà ông ta cho rằng chỉ là phế vật để lợi dụng? Đây là ý gì?
Sau đó, mọi người quay đầu nhìn Vũ Thượng. Tình huống của ông quá đặc biệt, huyết khí đặc biệt vẫn còn bốc hơi quanh thân, bao phủ ông bên trong.
Sắc mặt vốn tái nhợt của ông trở nên đỏ bừng, hơi có chút hạc phát đồng nhan.
Giống như đang ở Niết Bàn, ông sẽ hoàn thành một lần thuế biến?