Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2792 - Chương 2793: Áp Chế Trời Sinh (2)

Thánh Khư Chương 2793: Áp chế trời sinh (2)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ông ta không ngừng ho ra máu, cơ thể bay tứ tung.

Ông ta muốn bỏ chạy nhưng huyết khí Vũ Thượng Thiên Tôn và Thiên Tôn Vực đặc biệt kia giống như một miếng nam châm hút đinh sắt, trói ông ta thật chặt.

Ông ta muốn chạy trốn cũng trốn không được.

Oành.

Vũ Thượng Thiên Tôn truy kích, lôi đình hiển hiện đằng sau, đan vào một chỗ, giống như có một đôi cánh ánh sáng được gắn vào lưng ông, mang theo phù văn trật tự oanh sát phía trước.

“A….”

Nguyên Lăng kêu thảm. Ông ta bị đánh bốc lên bầu trời, khuấy động năng lượng Thiên Tôn khiến thiên vũ mờ đi, giống như một vụ nổ lớn.

Tuy nhiên, tất cả năng lượng đều bị Vũ Thượng Thiên Tôn hấp thu, không cách nào khuếch tán ra được, bị giam cầm giữa không trung.

“Giết. Tên phế vật ngươi, lão bất tử, vốn ngươi đã không còn chiến lực, nên vào mộ mà nằm, bây giờ hồi quang phản chiếu lại dám làm nhục ta.”

Nguyên Lăng giết đến đỏ mắt, tinh thần ba động kịch liệt. Ông ta cảm giác muốn nổi điên, thật sự không cách nào chịu nổi khuất nhục này.

Mặc dù ông ta cảm thấy không cam lòng, mặc ông ta gào thét và phản kích, kết quả ông ta vẫn bay tứ tung như cũ, xương cốt bên trong cơ thể vang lên đôm đốp không ngừng, đoạn mất không biết bao nhiêu cái xương.

Cuối cùng, Vũ Thượng Thiên Tôn một cước đạp người này xuống đất, toàn thân phát sáng, giống như một luồng thiểm điện nhân hình, bộc phát khí tức kinh khủng, ký hiệu trật tự dày đặc, thông qua bàn chân đánh về phía Nguyên Lăng.

“A, ngươi định làm cái gì?”

Nguyên Lăng kinh hãi tru lên.

Vũ Thượng Thiên Tôn không giết Nguyên Lăng nhưng đánh gãy xương cốt ông ta, chôn vùi hồn quang trật tự bên trong cơ thể, tước đoạt đại đạo bản nguyên của ông ta.

“Các ngươi hãy đền lại mạng cho con ta.” Vũ Thượng Thiên Tôn gầm nhẹ.

Gương mặt ông rưng rưng nước mắt. Ông nhớ đến dáng vẻ chân thành, ngây thơ khi còn nhỏ của con gái, sau khi lớn lên thì thành tựu Thần Vương, đứng trước rất nhiều người ở dương gian, kết quả lại bị bộ tộc kia tàn nhẫn hại chết.

Ông cũng nhớ đến hai đứa con trai, tất cả đều bị tàn sát, khiến ông gần như không còn nơi nương tựa.

Thậm chí, ngay cả đệ tử, môn đồ của ông cũng gần như chết sạch. Ông giống như một người xui xẻo, ai gần ông đều phải chết.

Oành.

Ông lấy máu Nguyên Lăng đốt cháy đạo nguyên.

“A…”

Nguyên Lăng sợ hãi kêu lên. Ông ta đã bị phế. Thiên Tôn đạo quả bị trảm sạch sẽ, trực tiếp giảm xuống cấp độ Thần Vương.

Oành.

Vũ Thượng Thiên Tôn đá bay Nguyên Lăng, khiến cơ thể ông ta bị chia năm xẻ bảy.

Tuy nhiên, giáp trụ kia vẫn còn, không bị hư mất, chỉ lõm xuống, khiến huyết nhục không bị tách rời hoàn toàn.

Tất cả mọi người đều ngây người. Nguyên gia không ai bì nổi lại thê thảm như vậy. Quả nhiên, hậu duệ Thiên Đế không thể bị ức hiếp quá nhiều, không thể bị làm nhục. Nếu không, không chừng sẽ gây ra chuyện lớn.

“Đáng đời! Vị Thiên Đế năm đó có công lao rất lớn ở thế gian, làm sao có thể để con cháu đời sau bị khu nhục, còn bị nuôi nhốt? Đây là chán sống, không sợ thuộc hạ Thiên Đế một ngày kia trở lại dương gian sao?”

“Ông ta chính là bị báo ứng.”

Có người lên tiếng. Ngay cả lão cổ đổng tiền sử cũng không nhịn được mà lên tiếng.

“Sao?” Vũ Thượng Thiên Tôn đột nhiên cảm nhận được huyết dịch đặc biệt trong cơ thể dần dần bình tĩnh lại. Phù văn trật tự cũng không còn xao động, cơ thể của ông cũng không còn nóng nữa.

Thiên Tôn Vực đặc biệt mà ông nhận được cũng phai dần. Ông đã khôi phục lại trạng thái bình thường.

Ông hơi suy yếu, cơ thể không còn sức sống như trước.

Bên trên đại địa, một sợi mẫu khí xuất hiện, phát ra sóng chấn động: “Ta không cách nào thay đổi vận mệnh của ngươi. Quỹ tích sinh và tử của ngươi vẫn như cũ. Bây giờ, ngươi còn tâm nguyện cuối cùng nào nữa không?”

Ý trong lời nói rất rõ ràng. Bình thường, Vũ Thượng Thiên Tôn vẫn còn mấy tháng thọ nguyên, ai cũng không thay đổi được hiện thực này.

Ba động mẫu khí truyền ra còn có một loại linh tính nào đó đối thoại với ông, khiến Vũ Thượng Thiên Tôn phải kinh dị.

“Ta… muốn gặp hậu nhân duy nhất của mình, Yêu Yêu. Cho dù nó đã chết, ta cũng muốn nhìn thấy dấu vết của nó. Nếu không, ta chết không nhắm mắt.”

Vù.

Mẫu khí cuốn ông lên, rời khỏi nơi này, phóng đến chỗ đại địa cuối cùng.

Đằng sau, tất cả mọi người đều lông tóc dựng đứng. Đó là cái gì? Mẫu khí phát ra từ binh khí Thiên Đế còn có thể hiển lộ linh tính?

“Đừng nói cho ta biết, vị kia vẫn còn sống. Binh khí của hắn ta còn có linh tính. Một sợi mẫu khí xuất hiện trên thế gian chứng minh được cái gì?”

Rất nhiều người thất thanh nói.

“Khoan đã, ta muốn dẫn Tào Đức đi.” Bên trên đại địa, Vũ Thượng Thiên Tôn hô to.

“Trước đây không lâu, khi tổ tiên của ngươi biến mất, góc cuối cùng của bức tranh đã hiện ra rồi, mọi thứ ở đó đều phản chiếu lại, không cần thay đổi cái gì. Linh tính của ta đã sớm suy yếu, tìm không thấy hậu nhân Yêu Yêu của ngươi. Bây giờ ta chỉ mang ngươi đến một nơi có khả năng gần nàng nhất, có lẽ ngươi sẽ nhìn thấy được thi cốt của nàng.”

Đằng sau, trên chiến trường, Nguyên Lăng đã bò lên, tái tạo lại cơ thể.

Ánh mắt ông ta oán độc nhìn chằm chằm về hướng Vũ Thượng Thiên Tôn biến mất.

Sau đó, ông ta lại nhìn vào bên trong bí cảnh.

“Ha ha, Vũ Thượng già rồi nên hồ đồ, không mang ngươi theo. Sai, là linh tính sợi mẫu khí kia. Nó không mang theo người có ấn ký như ngươi. Xem ra Thiên Đế xảy ra bất trắc, chết rồi, cho nên linh tính mẫu khí cũng xơ cứng, ha ha…”

Sau đó, ông ta phóng đến bí cảnh. Trong quá trình này, ông ta áp chế tu vi đến cảnh giới Đại Thánh, muốn xông vào.

Ông ta quát: “Cho dù bị phế, ta vẫn là Thần Vương. Thiên Tôn tộc ta đang đến đây, tất cả quỹ tích vốn có đều không thay đổi. Chúng ta vẫn sẽ lấy được ấn ký Vũ Thượng nhất tộc.”

Sở Phong bễ nghễ. Bây giờ hắn còn sợ Thần Vương sao?

Cho dù người này có kinh nghiệm nhân sinh Thiên Tôn, thủ đoạn lão đạo vô cùng, hắn cũng không thèm để ý. Hắn có sức mạnh phi thường.

“Một tên phế nhân như ngươi dám nói hươu nói vượn với bổn Đại Thánh. Ngươi cũng không nhìn nơi này là nơi nào sao? Gọi một tiếng gia gia, ta sẽ tha chết cho ngươi.”

Sở Phong lên tiếng, vô cùng bình tĩnh.

Nguyên Lăng đầu tiên là ngẩn người, sau đó phổi như muốn nổ tung, cả người không ổn, huyết dịch bị đốt cháy. Còn chưa ra tay, ông ta đã có cảm giác như muốn bạo thể.

Ông ta nghe được cái gì? Một thiếu niên Thánh giả cũng dám phách lối như vậy, dám bảo ông ta gọi một tiếng gia gia?

Bình Luận (0)
Comment