Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2808 - Chương 2809: Bất Khả Chiến Bại (1)

Thánh Khư Chương 2809: Bất khả chiến bại (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Sở Phong tin rằng, một khi giao thủ, đối phương thất bại, ông ta nhất định sẽ bộc phát uy Thiên Tôn.

Đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn.

Đầu tiên, hắn sẽ gặp nguy hiểm rất lớn, có thể sẽ bị Thiên Tôn xử lý.

Tiếp theo, tiểu thế giới sẽ sụp đổ. Lúc đó hắn cũng không cần lo lắng. Có lọ đá che chở, hắn hoàn toàn không có việc gì. Tuy nhiên, nếu Thiên Tôn có thể ngạnh kháng sống sót, lọ đá chắc chắn sẽ bị bại lộ.

“Nói như vậy, chỉ có thể giết chết ông ta, không thể để ông ta rời đi.” Ánh mắt Sở Phong giống như hai ngọn đuốc, toát ra chùm sáng bức người.

Sở Phong rời khỏi biển luân hồi khô cạn, không tiếp tục để ý con đường kỳ lạ vẫn còn đang mở ra. Nơi này nối tiếp bờ hồn hà, cực kỳ yêu tà.

Hắn bước ra, chuẩn bị nghênh chiến.

Khi Thiên Tôn Nguyên gia đến gần, còn cách một khoảng cách rất xa đã phát hiện Sở Phong. Ông ta trầm giọng hỏi: “Ngươi ở đây đúng là có chút ngoài ý muốn, Nguyên Lăng đâu rồi?”

Ông ta mặc giáp trụ màu đỏ sậm, phát ra ánh sáng băng hàn của kim loại, giống như đã trải qua vô số trận đại chiến, tắm trong máu tươi của rất nhiều vị Thiên Tôn mà nhuộm thành sắc thái lạnh lẽo đó.

“Nguyên Lăng? Chính là Thiên Tôn bị phế sạch đạo hạnh, yếu như gà đất đó sao? Ông ta đã bị ta giết chết rồi.” Sở Phong bình thản nói.

Đối với bộ tộc này, hắn cảm thấy không cần thiết phải khách sáo. Bọn họ đối với Vũ Thượng nhất tộc tuyệt tình đến như vậy, khí tức yêu tà phát ra từ bản chất. Vì thế hắn đối đãi với ác nhân không thể hòa khí được.

Điều này khiến cho ánh mắt vị Thiên Tôn trung niên mặc chiến bào màu đỏ Nguyên Phong lập tức bất thiện, chẳng khác nào hai thanh đạo khoét tới.

Ông ta quát: “Ai cho ngươi dũng khí dám bất kính với Thiên Tôn? Lại còn dám phát ngôn bừa bãi trước mặt ta? Cho dù tổ tiên của ngươi phục sinh cũng phải đê mi thuận nhãn, sau đó run lẩy bẩy quỳ lạy dập đầu trước mặt ta. Ngươi chỉ là một Thánh giả nho nhỏ mà cũng dám làm càn? Ngươi còn không qua đây lĩnh tội, dâng lên ấn ký Vũ Thượng nhất tộc.”

Trong lúc vô tình, ông ta phóng ra lĩnh vực đặc biệt, chấn nhiếp tinh thần người, khiến cho người ta nhịn không được muốn thần phục.

Bên ngoài cơ thể Sở Phong hiện lên một màn ánh sáng. Nếu không phải đạo quả của hắn đặc biệt, hơn nữa còn luyện hô hấp pháp Đạo Dẫn đến viên mãn, một kích đột ngột như vậy, hắn nói không chừng sẽ bị ăn thiệt.

Đây là kỳ ảo của Nguyên Lăng tộc. Ông ta vừa nói xong, nó đã bao trùm nơi này, giống như một loại chú ngữ cực kỳ cổ xưa và quỷ dị, đồng thời còn rất mạnh.

Bình thường mà nói, ngôn ngữ đối chọi gay gắt, rất nhiều người sẽ không coi là thật, nhưng trong tình huống này, người của Nguyên gia xem như đã thi triển đòn sát thủ.

Ầm ầm!

Cơ thể Sở Phong tự động dâng lên màn sáng càng thêm sáng chói. Lĩnh vực Nhân Vương mở ra, ngăn cách chú ngữ công kích, phù văn huyết sắc bị ngăn cản bên ngoài, sau đó bị ma diệt.

“Gia là Đại Thánh.”

Sở Phong chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ ngạo nghễ, bễ nghễ còn hơn cả Thiên Tôn Nguyên Phong.

Ánh mắt Nguyên Phong nheo lại, chỉ muốn một đầu ngón tay đâm chết thiếu niên Thánh giả trước mắt.

Ông ta còn không biết Tào Đức là Đại Thánh sao? Thậm chí ông ta còn biết hắn có liên quan đến đệ nhất sơn, nhưng để đạt được chí bảo vô thượng Vạn Vật Mẫu Khí, bộ tộc của bọn họ có cái gì mà không dám làm, không dám đắc tội. Dù sao bọn họ còn tiêu diệt cả Vũ Thượng nhất tộc luôn mà.

“Ta là Thiên Tôn, có thể tái tạo nhục thân. Cho dù ngươi là Đại Thánh, nên nằm sấp cũng phải nằm sấp, nên cuộn lại cũng phải cuộn lại, không muốn chết thì bò lại kính hiến ra ấn ký của bộ tộc kia.”

Nguyên Phong lạnh lùng nói. Mặc dù ông ta cường thế nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Chẳng lẽ Nguyên Lăng thật sự đã chết trong tay thiếu niên kia?

Không thể nào.

Ông ta cảm thấy, cho dù Nguyên Lăng không địch lại lĩnh vực Thánh giả, nhưng cũng có thể bộc phát, thể hiện uy thế Thần Vương, ép bạo thiếu niên kia mới đúng chứ.

Thế Nguyên Lăng đâu? Tại sao lại biến mất? Hơn nữa ông ta cũng không nhìn thấy dấu hiệu thần vương bộc phát. Một dấu vết gì cũng không có.

“Ta quản ngươi có phải Thiên Tôn hay không, nếu ngươi đã muốn xuống tay với ta, ta sẽ giết ngươi.” Quanh thân Sở Phong lập lòe, bắt đầu vận chuyển hô hấp pháp.

Hô hấp pháp Đạo Dẫn hoàn chỉnh vừa ra, niềm tin của hắn lập tức tăng lên gấp bội. Hắn cảm thấy bản thân quá cường đại, từ huyết dịch đến tạng phủ, đến hồn quang, năng lượng đều dồi dào đến cực điểm.

Thoáng chốc, hắn cảm thấy hắn có thể đưa tay bắt rồng, lật tay bóp chết bất tử diểu. Loại ảo giác này, sự tự phụ này khiến cho hắn muốn khắc chế lại.

Tuy nhiên, hô hấp pháp Đạo Dẫn rất mạnh, thật sự mang đến sự tự tin cho người ta.

“Lớn mật, đừng có càn rỡ.” Nguyên Phong quát lớn. Ban đầu, ông ta còn cố kỵ thân phận của mình, nhưng nghĩ đến ở đây không có người, ánh mắt ông ta lạnh lại: “Ngươi thì tính là gì? Cho dù tổ tiên các ngươi thành tựu Thần Vương, thậm chí Thiên Tôn, trước mặt chúng ta chẳng qua cũng chỉ có thân phận nô bộc.”

“Xử lý ngươi.” Sở Phong lạnh giọng nói.

Nguyên Phong khoát tay: “Loạn thế sắp đến, loại tiểu bối căn cốt không tệ như ngươi cũng sẽ có một cơ duyên nào đó, có một số đại tộc vực ngoại nguyện ý thu cái gọi là Đại thánh ngươi làm nô tài. Hôm nay ta sẽ cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, gia nhập Nguyên gia ta, ta sẽ cho ngươi một danh ngạch thị vệ, về sau ngươi ở rể được hay không cũng khó nói. Bằng không, loạn thế đến, không có nắm chắc, không có bối cảnh, nhất là ngươi còn có liên quan đến Vũ Thượng nhất tộc, đến lúc đó trên trời dưới đất cũng chẳng còn đường sống cho ngươi đâu. Cũng không biết có bao nhiêu tồn tại cường đại trở về. Bọn họ nhất định thanh toán cái gọi là hậu duệ Thiên Đế.”

“Thanh toán hậu duệ Thiên Đế?” Sở Phong nheo mắt. Tin tức này quả thật có chút kinh người.

“Không sai.” Nguyên Phong gật đầu.

“Đến đây đi, Sở gia nói cho ngươi biết, Nguyên gia cũng chẳng có gì hơn. Năm đó, các ngươi cùng đế tranh phong là kẻ thất bại, bây giờ phiền phức các ngươi lớn hơn, bởi vì các ngươi đã chọc phải Sở chung cực. Bộ tộc của các ngươi lại càng bi kịch hơn.” Sở Phong quát.

“Làm càn, mệnh của ngươi chỉ là mệnh nô tài. Đời này của ngươi không có khả năng đi đến cuối con đường tiến hóa.” Nguyên Phong quát lớn, đồng thời còn sớm ra tay.

Một chuông nhỏ màu bạc bay ra, tiếng chuông kỳ lạ, như muốn xé rách hồn quang người ta. Đây chính là Đoạn Hồn Chung tiếng tăm lừng lẫy.

Bình Luận (0)
Comment