Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Con giun vàng vàng nọ đi xa, bên trên truyền lại mấy tiếng cười nói nho nhỏ, cũng có chỉ chỉ trỏ trỏ, bộ dáng cao cao tại thượng đứng phía trên, giễu cợt nhìn hắn.
Há lại có đạo lý đó, tìm chết sao?
Thực sự là khinh người quá đáng!
Trong mắt Sở Phong lóe ra hàn quang, nhìn chằm chằm vào không trung.
“Uây, ngươi trừng cái gì, phân của lũ giun này cũng không rơi trúng người ngươi!” Một thiếu nữ bất mãn lẩm bẩm.
Khiến cho người ta không có cách nào chịu được chính là, Sở Phong vẫn chưa lên tiếng, vậy mà người bên trên con giun màu đỏ vàng kia đã ra giọng bất mãn trước tiên, ở đó mà trách cứ Sở Phong trừng mắt nhìn.
Muốn chết đúng không? Sở Phong muốn quát ầm lên.
Con giun màu đỏ vàng nọ vẫy đuôi, lúc này đã đi rất xa, tốc độ của nó rất nhanh, thoáng chốc đã tiến vào chỗ sâu trong sơn địa, không còn dấu vết.
Trên mình con hung trùng kia có người đứng ra khuyên can đồng bạn, nói: “Đừng có gây chuyện, tiến vào trong địa thế Thái Thượng rồi, đừng có chọc ra rắc rối.”
Điện từ quang kinh người giống như vô số tia chớp giăng đầy trời, đó chính là một con ve sầu, đôi cánh trong suốt ầm ầm chuyển động bay qua, mang theo phong bạo điện từ khắp trời, cảnh tượng rất kinh người.
Nó rất lớn, bên trên chở theo mấy người hoành không qua đi, tiến vào trong địa thế Thái Thượng!
Lại có thêm một nhóm người đến!
Sắc mặt Sở Phong hơi thay đổi, hắn phát hiện người ôm mục đích giống hắn thực không ít chút nào, quan sát phục sức của một số người, Sở Phong phát hiện bọn họ không giống người dương gian.
Điều này khiến hắn không khỏi suy nghĩ, quả nhiên thế cục sắp biến, yêu ma quỷ quái trâu bò khắp nơi đều đã xuất hiện, sinh vật các loài đều xuất đầu lộ diện.
Sở Phong tiến về phía trước, hắn đang bận thêu dệt một thân phận mới cho mình, hiện tại cũng không thể gọi là Sở Phong, cũng không thể gọi là Tào Đức, nếu không chắc chắn sẽ bị người ta đánh chết.
Khi còn ở chiến trường tam phương, hắn đã gây ra không ít chuyện, thiên hạ đều biết hắn đem Cửu Đầu Điểu hết lừa hết giết rồi lại ăn, lại đắc tội rất lớn với Nguyên gia, ngay cả Thiên Tôn gia tộc nọ cũng dám giết.
Hiện tại, hắn không dám nói là thiên hạ đều là địch, nhưng chắc chắn cũng là cái đinh trong mắt của một số đại thế lực, nếu thật sự dám lộ mặt, e là sẽ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
“Ta tên là Chu Chính Đức, chờ đến khi ta lột xác xong, cũng chính là lúc Sở Phong ta quân lâm thiên hạ!” Hắn cứ như vậy nhắc nhở chính mình, không thể để lộ sơ hở.
Không lâu sau là hắn đã có thể sử dụng đến phấn hoa của ba hạt giống nọ, đến lúc đó hắn cảm thấy thực lực bản thân tăng vọt, cấp tốc thăng lên, có thể ngạo nghễ trước đối thủ nơi nơi.
Hiện tại chỉ là tạm thời ngủ đông, chỉ là để xông lên vị trí càng cao hơn!
Trong núi rừng, ánh lửa nhảy lên, nhưng những thực vật đặc thù xung quanh lại không hề bị thiêu cháy, vẫn giữ được dáng vẻ như cũ, ví như Tử Kim Đằng nọ, nó đang tỏa ra ánh kim loại lấp lánh, tương đối cứng cỏi.
Còn có cây Tùng Thiết Tuyến kia, một thân vỏ bì hắc thiết khô nứt, nhưng cũng không bị thiêu cháy, những cây này đều là những loại cây nổi danh có thể cắm rễ trong khu vực dung nham.
Khi Sở Phong đi xuyên qua, lửa lớn vô biên, các loại sắc thái sơn hỏa trong rừng đều dâng trào lên, gần như muốn nhấn chìm hắn, cũng may là Sở Phong vẫn có thể thừa nhận năng lượng hỏa quang như vậy.
Đương nhiên, cái này cũng là do thân thể bất phàm của bản thân hắn, là lĩnh vực mà tiến hóa giả bình thường không thể đặt chân vào.
Mà nơi này vẫn chỉ tính là khu vực bên ngoài, vượt qua một dãy núi lớn, bên trong có sơn lĩnh, có thung lũng, còn có khe nứt lớn, cuối cùng mới đến được phía trước địa thế Thái Thượng.
Mảnh khu vực này đã sớm có không ít sinh linh, nhóm nhiều có thể hơn chục người, nhóm ít có thể chỉ gồm hai ba người, mỗi phe đều tự đứng một vị trí.
Cẩn thận tính toán một chút, tổng cộng có hai mươi mấy cỗ thế lực đến nơi này, cũng đại biểu cho những quần tộc mạnh nhất, bọn họ chọn ra những đệ tử kiệt xuất để đưa đến nơi đây.
Những người này đều rất đặc biệt, toàn bộ đều là tinh anh, có một số vì sơn xuyên kết thai mà thành, được thai nghén qua rất nhiều năm tháng, nói theo một ý nghĩa nào đó thì chính là thuộc về dòng dõi thiên địa.
Đến bây giờ mới thức tỉnh, được người mang ra ngoài.
Cũng có một số là gia tộc ẩn thế của dương gian, rất ít xuất đầu lộ diện, đệ tử của bọn họ được bồi dưỡng trong khu vực tạo hóa của tộc mình, lúc này đứng ở trong địa thế đặc biệt, huyết nhục có linh tính kinh người, hiện tại mới xuất thế.
Ví dụ, có một chi của Đạo Tộc – Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc, thân thể của bọn họ phải nói là vô thế vô song, đi khắp thiên hạ khó tìm được đối thủ, là gia tộc vô cùng bí ẩn, vậy mà hiện tại lại có người xuất thế đến đây!
Đạo Tộc đã từng là vị trí số một số hai, mà biến chủng của bọn họ - Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc tất nhiên cũng đáng sợ vô biên.
Cách đó không xa cũng có Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc, lại càng thêm dọa người, tương truyền nhánh này đã sớm diệt vong, vậy mà hiện tại cũng có người hiện thân!
Tục truyền, nửa đầu bộ Hô Hấp Pháp chí cao của Phật Tộc chính là do Đại Lôi Âm Phật Tộc sáng tạo ra!
Sở Phong hít ngược một ngụm khí lạnh, hắn tai thính mắt tinh, tinh thần lực cường đại, tất nhiên cũng nghe được âm thanh bàn luận ở rất xa, biết được là người của bộ tộc nào đã đến.
Ngoài ra, còn có chủng tộc thiên chi thượng không thuộc về dương gian, lúc này cũng có người giáng lâm, chính là vì tranh đoạt cơ duyên.
Trong thời khắc đặc biệt, đại thế sắp đứng trước bước ngoặt, các tộc đều muốn nâng cao chính mình.
Hai mươi mấy bộ tộc, trong đó có cả Nguyên gia!
Gia tộc này chính là chủ mưu bức bách hậu duệ Thiên Đế, ở sau lưng hãm hại khiến gia tộc của Vũ Thượng Thiên Tôn héo tàn, thực lực sâu không lường được, bọn họ cũng phái người tiến lên.
Ngoài ra, Hằng Tộc cũng có người xuất hiện, ẩn ẩn có khí thế của quần tộc tối cường dương gian!
Nơi xa, một con giun màu đỏ vàng đang chuyển động cơ thể, bên cạnh nó có bốn nam tử và hai nữ tử, lúc này đều lộ ra vẻ khinh bỉ, liếc mắt nhìn Sở Phong bên này mấy lần.
“Hì hì!” Trong đó có một nữ tử tóc xanh nở nụ cười, màu da trắng nõn như tuyết, cặp mắt to lúng liếng ánh nước, ả lộ ra vẻ chế nhạo.
“Không được buông lỏng chính mình, đến nơi này phải giữ tròn bổn phận!” Một thanh niên lên tiếng nhắc nhở ả ta.