Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Điều này vô cùng dọa người, thậm chí trong lúc Sở Phong chớp chớp mắt, hắn còn cảm thấy, chỉ cần bản thân có thể cảm ngộ thấu triệt nốt một đoạn văn cuối cùng trên giấy màu bạc, như vậy hắn liền có thể thực sự nhảy vọt, trong nháy mắt trở thành Thiên Sư!
“A, có ghi chép để lại, địa thế được ghi chép trên thiên thư màu bạc kia, nếu như đối ứng với hình vẽ địa thế sơn xuyên trên bình đá, nói không chừng ta có thể lập tức phá quan, trở thành Thiên Sư!”
Đạo quả tiểu âm gian của Sở Phong hoàn toàn thức tỉnh, nhưng hắn biết, bản thân lúc này không tiện nghiên cứu bình đá.
Sau khi Sở Phong thoát khỏi cảnh giới nhập đạo, cơ hội thuộc về hắn đã tới, hắn chuẩn bị tiến vào địa thế Thái Thượng, ngao luyện chân ngã!
Sở Phong tham ngộ viên mãn, gần như đã trở thành Thiên Sư!
Lúc này mới qua bao lâu? Chỉ là thời gian mấy ngày mà thôi, vậy mà Sở Phong đã thể ngộ xong những diệu cảnh như “Thể Hồ Quán Đính”, “Bảy ngày trong động mà trên đời đã qua ngàn năm”, thực lực tăng lên như gió, khiến thế tục cũng phải rúng động!
Đây chính là một cảnh giới ngang bằng với Thiên Tôn!
Vậy mà hiện tại Sở Phong lại sắp đặt chân vào cảnh giới kia, hắn lúc này mới bao nhiêu tuổi?
Tin tức này nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối sẽ khiến cả thế gian chấn động.
Trên con đường nghiên cứu trường vực, Sở Phong càng đi càng xa, từ này về sau không chỉ nghiên cứu những con đường thành quả mà các bậc tiền bối đi trước để lại, mà hắn còn muốn tự mình thăm dò con đường của bản thân, song song mà đi.
Làn gió thoảng qua đánh úp vào mọi người, trong mảnh địa thế này thỉnh thoảng lại dựng lên ánh lửa.
Ngay cả thực vật nơi đây đều là chủng loại đặc biệt, ví dụ như cây tuyến tùng có vỏ nứt vỡ kia, ví như tử kim đằng cắm rễ trong nham thạch, tất cả đều không sợ lửa thiêu, lá cây đều có xúc cảm kim loại, khi chúng va chạm với nhau đều phát ra âm thanh leng keng vang vọng, âm thanh lanh lảnh chỉ thuộc về kim loại.
Sở Phong di chuyển, hắn chuẩn bị bước chân vào nơi sâu của địa thế Thái Thượng, hiện tại đã công thành viên mãn, không cần tiếp tục trì hoãn ở nơi này nữa.
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Sở Phong, trên thực tế, rất nhiều người đều quan tâm nhất cử nhất động của hắn, thiếu niên Chu Chính Đức này bắt đầu tiến vào địa thế Thái Thượng?
Sắc mặt mọi người đều thay đổi, sau khi đến nơi này, các bên đều sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của nhau, bọn họ ý thức được, thiên phú về trường vực của thiếu niên Chu Chính Đức kia quá mức biến thái, vượt xa những gì bọn họ tưởng tượng.
Lúc này mới trôi qua thời gian bao lâu? Vậy mà hắn đã ngộ đạo viên mãn cảnh giới tuyệt diệu kia?
Chẳng qua trong lòng rất nhiều người cũng không tin Sở Phong có thể nghiên cứu thấu triệt một chồng bí điển trường vực trong thời gian ngắn như vậy, bọn họ cho rằng không người nào có thiên phú tuyệt đỉnh như thế.
Phải biết rằng con đường nghiên cứu trường vực so với con đường tiến hóa còn khó khăn gấp mấy chục lần!
Trên con đường trường vực, cho dù là kỳ tài ngút trời cũng phải bạc trắng đầu.
Mọi người cảm thấy tên Chu Chính Đức kia chỉ là tương đối tự tin, đọc qua một lượt bí điển, tuy là có thu hoạch, nhưng tuyệt không đến nỗi hoàn toàn “ổn”, mà đối phương chỉ muốn sớm bắt đầu hành trình mạo hiểm thôi.
“Chúng ta cũng lên đường thôi!” Có người thấp giọng nói.
Bởi vì tiếp tục trì hoãn cũng không có ý nghĩa gì nữa, nghiên cứu trường vực, nếu không tốn mấy chục thậm chí mấy trăm năm khổ lao thì làm sao có được thành tựu, mà bọn họ lại không có thời gian lãng phí như thế!
Bọn họ chỉ là đọc sơ qua, xem lại mấy lần những văn hiến cổ đại có liên quan đến địa thế Thái Thượng.
Một chồng sách vở không chỉ có bí điển về trường vực, còn có các loại văn hiến cùng bản chép tay, đống cổ tịch về lịch sử cũng tương tự.
“Chúng ta cũng đi.”
Lúc này, ngay cả người của Phật Tộc cũng hành động, người dẫn đầu là một Thần Vương bạch y, dung mạo xuất chúng, khí vũ hiên ngang, vừa nhìn đã cảm nhận được khí thế phật cốt của cường giả.
Người này vô cùng thong dong, cũng rất trấn tĩnh, áo trắng tất trắng, cả người không nhiễm một hạt bụi, tay cầm phật ấn, rất có thần vận của phật niêm hoa nhất tiếu, quả thực là siêu phàm thoát tục.
Mà cách đó không xa, sau khi Phật Tộc rời khỏi, đám người của nhất mạch Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc cũng rục rịch, người cầm đầu là một nam tử thanh niên mặc áo cà sa màu đen.
Hiện tại, nam tử này và Thần Vương bạch y của Phật Tộc đã tiến hành hợp tác, cùng nhau tiến vào trong địa thế Thái Thượng.
“Ta đem Thạch Cơ của Đại Lôi Âm Tự đến.” Phật tử mặc áo cà sa màu đen nọ lên tiếng, dáng vẻ nghiêm túc, phía sau đầu còn lưu chuyển một vòng phật hoàn đặc thù màu đen nhánh.
Tất cả mọi người nghe xong đều không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh!
Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc thực sự quá nổi danh, uy chấn dương gian, là một nhánh của Phật Tộc chí cường tách ra, tương truyền đã sớm diệt tộc, đến nay mới tái hiện.
Quan trọng nhất chính là Hô Hấp Pháp vô thượng của Phật Tộc, nửa bộ trước chính là do Đại Lôi Âm Phật Tộc khai sáng!
Mà đối ứng với nó, trong truyền thuyết còn nhắc đến thạch tự Đại Lôi Âm – chính là vật giao tu tính mạng của người sáng tạo ra hô hấp pháp vô thượng nọ, đây là một binh khí rất khó lường, mà sau khi chủ nhân của nó chết, binh khí kia được chôn trong thạch tự.
Ai mà ngờ được ngày hôm nay không chỉ có chúng phật tử của Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc xuất thế, mà bọn họ còn mang theo Thạch Cơ của thạch tự trong truyền thuyết?
Đây chính là đồ vật mang theo để trấn áp địa thế Thái Thượng, chuẩn bị vô cùng đầy đủ!
“Tốt, ta cũng xin được cứu cực Xá Lợi (1) xương đỉnh đầu có thể cộng hưởng với Thạch Cơ, có thể độ Thái Thượng.” Phật tử bạch y mỉm cười đáp lại, ngày càng nhu hòa và an tĩnh.
(1)Xá lợi: “Sarizi”, tiếng Phạn śarīra, dịch nghĩa của" Shililuo "và" Shililuo ", có nghĩa là xương. Theo truyền thuyết, nó là vật thể hình hạt được hình thành sau quá trình hỏa táng hài cốt của Phật Thích Ca, và sau này cũng được gọi là Phật hay di cốt. Nói chung, Xá lợi có thể được chia thành xá lợi xương, xá lợi tóc và xá lợi thịt, hay kể đến nhất chính là xá lợi xương. Phật Tộc cho rằng, xá lợi là kết quả của tu hành công đức, thường làm thành những hạt cườm ngũ sắc sặc sỡ.
“Thái Thượng há có thể độ, há có thể độ?” Cách đó không xa, người của Đạo Tộc không khỏi cười lớn, có người lắc đầu.
Hiển nhiên bọn họ cũng có chuẩn bị mà đến, trong lúc nói chuyện, bọn họ cũng đã hành động, rảo bước về nơi sâu trong địa thế mà đi.