Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Chuyện này thực sự vượt ngoài sức tưởng tượng, đại hắc cẩu nọ phát điên gào thét, nó nói nữ đế bạch y thật sự vẫn đang ở dương gian, không ngờ lại hiển hóa ở một đời này?!
Sở Phong có chút hoang mang, người khác không rõ ràng thì có thể hiểu, nhưng hắn còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tận mắt nhìn thấy thi thể nam tử nọ nằm trên chiếc chuông tàn tạ, càng biết được bọn họ từng đánh đến bên bờ hồn hà, giết đến giữa tứ cực phù thổ, trên trời dưới đất, từ cổ chí kim, có mấy người có thể cùng sánh vai?
Hiện tại, nhân vật trong truyền thuyết xuất hiện, vậy mà lại cư ngụ trong tuyệt địa Thái Thượng suốt bao nhiêu năm dài tháng rộng? Sở Phong chấn động không biết nói sao cho phải.
Thời khắc này, ngay cả ngưu đầu nhân cả đầu tóc xanh cũng đều an tĩnh, đóng chặt miệng của mình, chỉ sợ bản thân sẽ quấy nhiễu động chạm phải cái gì.
Đôi mắt to như chuông đồng của ngưu đầu nhân ngập tràn kính sợ, còn có kinh hoảng, vậy mà đang run lên bần bật, sợ hãi tột độ.
Đỉnh núi thấp nổ tung, sương trắng tản ra, nữ tử phong tư tuyệt thế như ẩn như hiện, bạch y vô khuyết, nàng ta tựa như ánh trăng sáng trên bầu trời đêm vạn cổ tịch mịch.
Sự xuất hiện của nàng ta vô cùng thần thánh, mái tóc phiêu động trong gió, cả người tựa như muốn đăng thiên mà đi, siêu thoát hồng trần, siêu nhiên trên cả vạn giới chư thiên.
“Bái kiến... nữ đế!”
Toàn bộ người của Thiên Tiên Tộc đều quỳ xuống, không ngừng lễ bái, tâm tình kích động không thôi, bọn họ giống như đang nhìn thấy thần thoại, nhìn thấy sinh linh vô thượng thuở khai thiên tích địa.
Phật Tộc, Đạo Tộc, Nguyên Tộc, ai nấy đều trợn mắt há miệng, sau đó hồn quang cũng chấn động, nhịn không được mà run rẩy, rất nhiều người không khống chế được bản thân, cũng quỳ rạp xuống bái lạy.
Dị Hoang Đại Lôi Âm Phật Tộc đã trải qua vô số kiếp nạn, quả thật có một vài cổ lão biết được bí mật, lúc này trong lòng cũng nổi lên sóng lớn ngợp trời, chấn động không ngớt.
Vô thượng giả năm đó, nữ đế trong truyền thuyết khi xưa, nàng ta vậy mà tái hiện dương gian? Người hiểu nội tình của một vài gia tộc lớn đều chấn động, nhìn một màn trước mắt đến ngơ ngẩn.
Nhưng Sở Phong vẫn hơi hơi cảm thấy khó mà tin nổi, tại sao nữ tử bạch y lại ở nơi này, hơn nữa bao nhiêu năm qua cũng chưa hề gây ra động tĩnh?
Hắn nhớ đến mảnh vỡ lạc ấn mà cự thú màu đen đã đưa hắn xem qua, nữ đế bạch y hẳn là viễn hành, cô độc bước trên con đường một đi không trở lại, vượt qua một cây cầu độc mộc, lẽ ra phải như vậy mới đúng!
Sở Phong vận chuyển Hỏa Nhãn Kim Tinh, hắn muốn quan sát tỉ mỉ một phen, chỉ có điều mảnh đất này mang cho hắn quá nhiều áp lực đáng sợ, khiến cả người hắn như muốn nổ tung.
Nhất là khi kim quang trong hai mắt nở rộ, Sở Phong lập tức cảm nhận được một trận đau nhức, ngay cả dung mạo thật sự của nữ tử bạch y còn chưa nhìn rõ thì khóe mắt hắn đã chảy xuống hai dòng huyết lệ.
Cũng trong lúc đó, cường giả của đám Dị Hoang Kim Thân Đạo Tộc, Nguyên Tộc cũng kêu rên không ngừng, bọn họ còn thảm hơn Sở Phong, có người sử dụng thiên nhãn để dò xét, kết quả là hai mắt gần như nổ tung, huyết lệ chảy dài.
“Tham kiến nữ đế!”
Đám người đến từ hải ngoại Thiên Tiên Đảo đi một bước dập đầu một lần, cứ như vậy mà tiến về phía trước, muốn tiếp cận ngọn núi thấp kia, đây chính là đang triều thánh.
Trên thực tế, những cường tộc khác cũng có người nghe qua đoạn lịch sử này, trong lòng đều bồn chồn không yên, cũng nhanh chóng quỳ rạp xuống, muốn cùng đi triều thánh.
“Không cần qua đó!”
Sở Phong cuối cùng cũng mở miệng, hắn lau đi máu nơi khóe mắt, trong lòng rúng động từng trận, cảm giác mảnh đất này rất quỷ dị, rất đáng sợ.
Vì thế hắn lên tiếng ngăn cản.
Sau đó Sở Phong lẳng lặng thôi diễn, dùng bản lĩnh trường vực để thăm dò, muốn biết rõ tình huống nơi đó.
Đám người của Thiên Tiên Tộc không hề dừng lại, vẫn như cũ tiến về phía trước, lúc này đừng nói là Chu Chính Đức, cho dù lão tổ cứu cực trong lĩnh vực trường vực có xuất hiện thì cũng không cản nổi tâm ý của bọn họ!
Trong tay đám người cầm một món tổ khí vỡ nát đang cộng hưởng với ngọn núi thấp trước mặt, tổ khí có phản ứng, vì thế bọn họ tin chắc ngọn núi thấp kia có khí tức của cường giả vô thượng mà bản thân muốn tìm.
Hơn nữa, tại sao các nàng lại đến nơi này? Chính là vì thông qua manh mối, xác thực nơi này chính là con đường mà nữ đế bạch y từng đi qua năm đó, một đoạn của con đường kia chính là nằm trong tuyệt địa này!
Chỉ là, bọn họ không thể ngờ được rằng, con đường kia lúc này lại xuất hiện ngay trước mắt.
“Đây là tuyệt địa, bản thể của nó không kém gì địa thế Thái Thượng, các người còn không mau dừng bước!” Sở Phong quát lớn.
Hắn có ấn tượng không tồi với Thiên Tiên Tộc, dù sao thì bộ tộc này cũng đang triều bái nữ tử bạch y, lúc này Khương Lạc Thần – cố nhân của hắn cũng ở trong đội ngũ ấy.
“Nữ đế, tại sao lại không có phản ứng?” Lúc này, nữ tử có nốt ruồi son giữa mi tâm trong Thiên Tiên Tộc không nhịn được mà nhỏ giọng nói, nàng ta hơi tỉnh ngộ.
Năm đó nữ tử bạch y là nhân vật tài hoa bậc nào, đánh khắp cổ kim, trước giờ đều là ngạo thế mà đi, thần giác nhạy cảm biết bao, nhưng mà sau khi được người người hô hoán, nàng ta làm sao có thể an tĩnh như thế? Thậm chí là có chút... tử khí âm trầm?
“Lẽ nào nữ đế nàng... chết rồi?”
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không ngừng lan rộng trong tâm trí của một số người, linh hồn mọi người lập tức quặn thắt, run rẩy không thôi.
Đây là tín ngưỡng của bọn họ, là tiền hành giả mà tổ thượng bọn họ vẫn luôn truy tìm, làm sao có khả năng chết rồi?
Cuối cùng, Sở Phong dựa vào địa thế tham chiếu mảnh sơn xuyên trước mắt, sau đó thôi diễn ra một vài thứ.
Trước đây không lâu hắn đã chiếm được tờ giấy màu bạc kia, bên trên đó cũng có ghi chép mơ hồ tương tự, có miêu tả gần giống tình cảnh hiện tại.
Tiến hóa giả chung cực, sinh linh chí cường, khí tràng ấy, tinh khí thần ấy... tất cả khi trấn áp một phương non sông đều có thể tự mình diễn hóa và phát triển thành một vùng địa thế đặc thù!
Mà khu vực trước mắt này... chính là địa thế đó!
“Chu huynh, xin hãy giải thích nghi hoặc cho chúng ta.” Nữ tử dẫn đầu Thiên Tiên Tộc lúc bấy giờ đã dừng bước, nàng ta hướng về phía Sở Phong thỉnh cầu, mang theo tất cả mọi người lui trở về.
Bởi vì lúc nãy nàng ta không nhịn được mà run sợ, trong quá trình tiếp cận ngọn núi thấp kia, nàng ta có một loại cảm ngộ trực giác diệu thuật, không thể tiếp tục tiến đến, một khi chạm vào chắc chắn sẽ vong!