Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2857 - Chương 2858: Khai Thiên Lục Lão (1)

Thánh Khư Chương 2858: Khai thiên lục lão (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Ở loại địa phương như này, tiến hóa giả của các tộc đều rất thận trọng, không dám sơ xuất dù chỉ một chút, bởi vì mỗi bước đi đều tồn tại nguy cơ tử vong, lúc này bọn đã chân chính tiến vào khu vực nguy hiểm của địa thế Thái Thượng.

Sở Phong cẩn thận quan sát, sau đó thận trọng lấy ra một khối từ tủy, thăm dò độ an toàn của con đường trước mặt.

Xoạt xoạt xoạt!

Đột nhiên, tất cả hỏa sơn của khu vực này đều khôi phục, ánh sáng chói mắt hiện lên, bên trong miệng núi lửa bốc lên phù văn rực rỡ, xuyên suốt trên trời dưới đất.

Đây cũng không phải núi lửa sống lại cùng phun trào bình thường, mà là phù văn trường vực trong sơn xuyên đã nở rộ, sau đó từ miệng núi lửa phun ra, vô cùng xán lạn, cũng cực kỳ đáng sợ.

Chùm sáng đan xen giữa thiên địa, lan tràn khắp tứ phương, giống như một tấm lưới trật tự cực lớn, chặn giết hết thảy mọi người.

Chuyện này nằm ngoài dự liệu của Sở Phong, mảnh tuyệt địa này quả nhiên rất hung hiểm, nơi nơi đều là biến số, động một chút liền muốn tính mạng người.

Hết thảy hỏa quang mà miệng núi lửa phun ra đều bắt đầu vặn vẹo, nối liền với nhau, che lấp cả trời xanh, giống như lưới trời sắp tuyệt sát mọi sinh linh.

“Ngươi đang làm cái gì?!” Có người gào về phía Sở Phong, tỏ ý cực kỳ bất mãn với hắn.

Sở Phong mồ hôi đầy đầu, nhanh chóng lùi lại, đồng thời cũng nhắc nhở mọi người: “Mau lui về!”

“Ngươi đến tột cùng có được hay không, muốn hại chết chúng ta sao?!” Có người vẫn đứng im quát mắng.

Sở Phong nghe xong những lời mắng nhiếc như vậy tất nhiên cũng nổi nóng, nói: “Ai khiến ngươi đi theo ta? Là ta xin ngươi, hay là ta mời ngươi? Đường đi có rất nhiều, ngươi có thể tự mình lựa chọn mà đi!”

Mọi người hiển nhiên có bản lĩnh cao cường, toàn bộ đều bay lùi lại, dọc theo đường cũ, các loại bảo bối đặc thù về trường vực cũng được lấy ra, mọi người đều là có chuẩn bị mà tới, ví dụ như Thang Thông Thiên,...

Mọi người đều trốn chạy, tấm lưới đỏ hồng trong thiên không kia quá đáng sợ, mang theo ánh lửa đỏ tươi che kín bầu trời, sắp phủ xuống dưới.

Có thể thấy được một vài ngọn núi đều hóa thành tro tàn.

Mà một vài người, động tác chỉ chậm hơn một chút liền cất tiếng kêu thảm, cánh tay bị đốt cháy thành tro bụi đen sì, tan rã thành tro bụi giữa không trung.

Còn có người áo giáp bị nung chảy phát ra âm thanh tanh tách, mùi khét chậm rãi bay ra.

Sở Phong liếc nhìn về sau một cái, nhanh chóng triển khai bí thuật trường vực, từng khối từ tủy không ngừng bay ra, tạm thời ngăn chặn hỏa quang, cứu những người chạy ở phía sau ra ngoài.

Tấm lưới kia lấy phòng ngự làm chủ, nó chỉ muốn chặn lại con đường phía trước, cho nên sau khi bọn họ thoát ra khỏi tầm ngắm thì nó cũng không đuổi theo công kích, bằng không thì hậu quả không thể tưởng tượng.

May mắn là không có ai tử vong, chỉ có sáu người bị thương, bị thiêu thành đen thùi lùi, nhưng sau khi ăn xuống một ít thần dược thì hậu quả cũng không còn quá nghiêm trọng nữa.

“Ngươi đây là cố ý đúng không!?” Lúc này có người quát lên, muốn tìm Sở Phong gây phiền phức, người kia thuộc về Nguyên gia.

“Cút!” Sở Phong chỉ phun ra một chữ, lần này hắn thực sự không còn tâm tình chút nào, những người này chủ động cầu xin hắn hợp tác, muốn cùng nhau một đường tiến lên, kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì lại bới lông tìm vết, đổ hết trách nhiệm cho hắn.

Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là người lên tiếng thuộc về Nguyên gia, đám người này chính là chủ mưu hại chết hậu nhân của Thiên Tôn Vũ Thượng, đồng thời cũng gieo trồng mẫu kim xuống cơ thể của ông nội Yêu Yêu, đám người này chính là tử địch của Sở Phong.

Vì vậy mà hắn cũng chẳng cần dùng lời hay ý đẹp làm gì.

“Ngươi thực sự không chút kiêng nể a, mở miệng nói chuyện... tốt nhất nên tôn trọng ta!” Người của Nguyên gia âm trầm lên tiếng, là một vị chuẩn Thiên Tôn thực lực cường đại.

Lúc này gã ta đã đứng dậy đi về phía Sở Phong, gã ta tự tin thần vực của bản thân đã bao trùm nơi này, không sợ đối phương đột nhiên dùng thủ đoạn trường vực hạ thủ.

Thời khắc này gã ta cực kỳ tin tưởng bản thân có thể giết tên thiếu niên Thần Vương trước mặt.

Chỉ có điều, gã kia lại hoàn toàn không biết thiếu niên trước mặt mình chính là Đại Thần Vương, đủ thực lực để đối phó với một chuẩn Thiên Tôn như gã.

Những cao thủ khác cũng nhìn ra vấn đề, bọn họ kiêng kỵ Chu Chính Đức, nhưng nếu như có thể ra tay ở cự ly gần như thế, cường giả trường vực liền mất đi tiên cơ, sẽ bị người ta trực tiếp áp chế.

“Đạo huynh, không cần xung động như vậy, nên lấy hòa khí làm trọng.”

Thịnh Ngọc Tiên đến từ hải ngoại Tà Linh Đảo từ tốn lên tiếng, nàng ta đứng ra chắn trước mặt tên cường giả Nguyên gia, bảo hộ Sở Phong ở phía sau.

Người của Nguyên gia chưa từng hành động lỗ mãng, dù sao thì kẻ nào dám khinh thường hải ngoại Tà Linh Đảo, hay là nói Thiên Tiên Tộc? Phải biết rằng tộc này khủng bố ngang với Phật Tộc.

Mặc dù Nguyên Tộc cực kỳ mạnh mẽ, không hề sợ Phật Tộc, tự mình cho rằng bản thân siêu thoát trần thế, nhưng bọn họ cũng không dám dễ dàng khai chiến với những tộc cường đại nhất dương gian.

“Hừ, từ giờ về sau, ngươi cẩn thận chút đi!” Thủ lĩnh của Nguyên gia lạnh lẽo mở miệng, gã nhìn quét Sở Phong một lượt.

“Ngươi lập tức biến mất cho ta, nhất tộc này của các người không cần đồng hành với ta nữa!” Sở Phong lạnh giọng nói, hắn thực sự muốn động thủ a, nhưng nếu hiện tại bại lộ thực lực Đại Thần Vương, e là sẽ dẫn đến sự đề phòng cùng kiêng kỵ của rất nhiều người, chỉ sợ cuối cùng khi tranh đoạt tạo hóa sẽ bị toàn bộ đám người nhìn chằm chằm, cùng nhau hiệp lực đối phó hắn.

Hắn không muốn lập tức trở thành đối tượng khiến ai nấy đều kiêng kỵ.

“Ha hả!” Người của Nguyên Tộc cười lạnh, mang theo ý vị khó tả, còn có sát khí vô tận, gần như muốn động thủ.

Nhưng thân thể thon dài của Thịnh Ngọc Tiên liền tản ra hào quang oánh nhuận, nàng ta tạo ra một màn sáng ngăn chặn đám người trước mặt, khiến cho bọn họ không có cách nào ra tay.

Người của Nguyên Tộc cười gằn một tiếng, nụ cười mang theo trào phúng, sau đó gã ta liền quay người, không tiếp tục sánh vai với đội ngũ, nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn rời khỏi, mà chỉ lùi về phía xa đằng sau.

Nếu như vậy, một khi xuất hiện nguy hiểm, bọn họ có thể tách ra ngay lập tức, cũng đồng nghĩa với việc dùng đoàn người phía trước để dò đường.

Hành động này khiến cho không ít quần tộc động tâm, toàn bộ đều chậm chậm lùi bước, đứng về đằng sau, học theo Nguyên gia đứng ở xa nhìn, cho rằng như vậy tương đối an toàn.

Bình Luận (0)
Comment