Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sở Phong thì tránh thoát, nhưng ở mảnh khu vực kia, những cường tộc còn ở đó lại gặp phải đại kiếp, mấy vị Thần Vương ngay cả kêu thảm cũng không kịp thốt lên một tiếng thì đã bị ánh sáng của Từ Tủy Pháp Chuông bắn trúng, lập tức hình thần câu diệt, ngay cả tro cặn cũng không còn sót lại.
Có thể tưởng tượng được, Từ Tủy Pháp Chuông được luyện chế từ một tòa núi từ tủy khổng lồ lợi hại và quý hiếm đến nhường nào, thực sự siêu phàm thoát tục, chấn nhiếp thế gian.
Đương nhiên, chiếc chuông kia có thể phát uy chủ yếu cũng là bởi tính chất đặc biệt của mảnh sơn xuyên này, phàm là nơi có trường vực càng đáng sợ thì uy năng của nó càng lợi hại, bởi một phần sức mạnh trong đó chính là mượn sức mạnh to lớn từ địa thế của thiên địa nơi này.
“Ngươi...”
Người của những tộc gặp nạn kinh hãi rống giận, oán khí vô tận tỏa ra cuồn cuộn, sát tâm của đám người Nguyên gia quá nặng rồi, vậy mà lại dám giết chết tinh anh đời này của bọn họ.
“Đạo hữu, xin lỗi a, chuyện ban nãy là ngoài ý muốn, hết thảy đều là do tên Chu Chính Đức gây tai họa mà ra.” Người Nguyên Tộc mở miệng đáp lại, chủ động nhận lỗi.
“Các người nghĩ chỉ cần nói một câu là coi như xong chuyện hay sao, tinh anh của tộc ta chết rồi!” Lão giả của một tộc phẫn nộ quát to.
“Vậy ngươi nói phải làm thế nào đây?” Gã chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc mỉm cười, sau đó đột nhiên tiến lên phía trước, đích thân ra tay, lại lần nữa chấn động Từ Tủy Pháp Chuông nọ.
Ầm!
Lão giả phía đối diện lập tức lùi lại phía sau, muốn xé rách không gian để đào tẩu, nhưng lão căn bản tránh không thoát, cả người giống như đã rơi vào tầm ngắm, thân thể trực tiếp bị xé rách, bị tàn sát thê thảm, máu tươi văng tứ phía, hồn phi phách tán.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, người của Nguyên Tộc quá bá đạo rồi, lòng dạ độc ác, vậy mà lại trực tiếp tung ta sát chiêu, đem người của nhất tộc kia tiêu diệt hoàn toàn, không nói đạo lý một chút nào.
“Nếu đã là địch không thể hóa giải thù hận, chi bằng giết sạch cho xong!” Đây chính là lời mà gã chuẩn Thiên Tôn đã ra tay ban nãy của Nguyên Tộc thốt ra.
Ầm!
Gần như là cùng lúc đó, Sở Phong cũng ra tay xuất thủ, dưới chân là quang hoa lấp lánh, một đạo ánh sáng chói mắt như thiểm điện đột nhiên bay đến, nó vọt ra từ trong sơn xuyên, bắn trúng một tên đệ tử của Nguyên Tộc.
Tên đệ tử nọ trong nháy mắt đã nổ tung tại chỗ, máu cùng xương vụn văng tung tóe, chiêu này chính là lợi dụng địa thế Thái Thượng để ra tay giết người, hơn nữa người bị giết còn là một vị Thần Vương.
Điều này quá đáng sợ, khoảng cách xa như thế mà Sở Phong đều có thể trực tiếp giết chết một đệ tử tinh anh của Nguyên Tộc.
“Ngươi...”
Gã chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, gã chỉ sơ sẩy một chút, không ngờ rằng thời khắc mà gã sử dụng Pháp Chuông để giết người ta thì tên Chu Chính Đức kia cũng đã tàn sát một Thần Vương trẻ tuổi trong tộc gã.
Ngay sau đó, gã liền rung động Từ Tùy Pháp Chuông, sóng chuông nhu hòa bao phủ toàn bộ chúng đệ tử, bảo hộ cho người tộc mình, sau đó cả đám cùng nhau tiến về hướng Sở Phong mà phóng đi.
Đồng thời, sóng chuông đáng sợ kia giống như từng đạo từng đạo sấm sét, vậy mà lại hóa hình thành quang điện, lao thẳng về phương hướng của Sở Phong.
Điều này là sự quấy nhiễu không nhỏ cho Sở Phong, hắn quay người liền đi, chuẩn bị tiến vào trong lò bất hủ Thái Thượng, ở đó phát động tấn công, chỉ cần tiêu trừ chiếc Từ Tủy Pháp Chuông kia, Sở Phong hắn có thể tùy ý đại khai sát giới, cho dù có bại lộ thân phận và thực lực Đại Thần Vương thì cũng chẳng có gì to tát.
Ầm!
Người của Nguyên Tộc điên cuồng truy sát phía sau, gã chuẩn Thiên Tôn nọ cầm trong tay Pháp Chuông, quả thật là càn quét hết thảy cản trở, san bằng địa thế, hình thành một con đường bằng phẳng.
Lẽ nào có thể như vậy?!
Ngay cả Sở Phong cũng đỏ mắt, dị bảo kinh thiên như thế tất nhiên chính là tác phẩm của cường nhân tuyệt đỉnh trong lĩnh vực trường vực làm ra, chẳng qua thì điểm quan trọng nhất vẫn là chất liệu làm thành.
Chỉ cần đoạt được bảo bối này, hắn có tự tin bản thân còn ôn dưỡng ra được bảo vật trường vực lợi hại hơn.
“Ừm, địa thế Thái Thượng không thể phá, nếu thật sự tiếp cận phụ cận lô thể bất hủ kia, ta cần dẫn động ra Thái Thượng Hỏa chân chính, trực tiếp thiêu chết đám người Nguyên gia!” Sở Phong âm thầm tính toán.
Bí bảo là vật chết, người là vật sống, cho dù Từ Tủy Pháp Chuông có nghịch thiên hơn nữa thì cũng có hạn chế, có biện pháp phá giải.
Sở Phong lao vào bên trong, ở nơi này, hắn cũng không thể tùy ý muốn làm gì thì làm, cũng không có cách nào xuyên hành dưới lòng đất, bởi vì trường vực nơi đây quá phức tạp, sự áp chế rất lợi hại.
Xung quanh là từng mảnh thực vật quỷ dị, ví như hồng nham bách rậm rạp, ánh lửa lập lòe, hay như rừng bạch trúc trắng ngần như ngọc, nhưng xung quanh cũng có thiểm điện uốn lượn, thứ này cũng không hề sợ lửa, từng cây từng cây đan xen dày đặc.
Răng rắc!
Sở Phong tiến tới như vũ bão, dùng tốc độ cực hạn để chạy trốn, dọc đường suýt mất lần gặp nạn.
“Chạy đi đâu!”
Người của Nguyên Tộc quát lớn, nhưng bọn chúng cũng chịu hạn chế, tên chuẩn Thiên Tôn nọ gần như bị một mảnh sấm sét nuốt chửng, giữa mảnh rừng bạch trúc trắng xóa, vô số cuồng lôi văng ra, đất đá bay loạn, hỏa quang như biển, không ngừng điên cuồng phun trào.
Xoạt!
Đáng sợ nhất chính là, trong lò Thái Thượng cũng dâng lên một tia diễm hỏa, nó bắn trúng Từ Tủy Pháp Chuông, khiến nó bị đình trệ trong thoáng chốc, không thể phát uy thực lực.
“Giết!”
Sở Phong đột nhiên quay đầu giết trở về, lợi dụng tiết điểm đặc thù có hạn, lần nữa gian nan thực hiện di chuyển ảo diệu giống như độ hải vượt thiên.
Hắn dùng trường vực gia trì bản thân, tạm thời thoát khỏi cầm cố của địa thế, đột nhiên xuất hiện chém giết đám người Nguyên Tộc.
Phốc phốc!
Hai âm thanh dị thường liên tiếp vang lên, Sở Phong bổ một tên nam tử Thần Vương Nguyên Tộc thành hai nửa, xuyên ngang mà qua, tiếp đó là chém đầu một nữ tử Thần Vương, nơi hắn đi qua đều là mưa máu đầm đìa.
Một kích tất thắng liền tháo chạy, trong nháy mắt Sở Phong lại biến mất.
Gã chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc vô cùng phẫn nộ, Chu Chính Đức dám giết người ngay dưới mí mắt của gã, khiến tộc gã bị tổn thất, lúc này đây, hai mắt của gã lạnh như băng như điện, Từ Tủy Pháp Chuông trong tay cũng chấn động ong ong, lại lần nữa phát sáng, đánh đến phía trước.
Không còn cách nào khác, gã không dám hành động lỗ mãng ở mảnh địa thế này, chỉ có thể chờ đợi đến khi bảo bối khôi phục toàn diện mới dám tiếp tục truy đuổi, cũng vì đó mà bỏ lỡ cơ hội tốt nhất.