Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Chu Chính Đức đã mạo phạm Nguyên Tộc ta!”
Một câu nói đơn giản đã biểu lộ ra thái độ của Nguyên Tộc, vô cùng đơn giản báo cho tộc Huyền Hoàng Nhân Vương, rằng tiểu tử Chu Chính Đức kia chính là sinh linh có ác ý với tộc bọn họ.
Mặc dù trong lời nói không nhắc đến truy bắt, nhưng ngôn từ và hành động của Nguyên Tộc đã nói rõ vấn đề, sở dĩ không nói trực tiếp chủ yếu là bởi kiêng kỵ tộc Dị Hoang Huyền Hoàng Nhân Vương.
Từ cổ chí kim, trong số Nhân Tộc mênh mông có mấy tộc thống trị, một trong số đó chính là tộc Huyền Hoàng Nhân Vương, bọn họ thống trị quần tộc đông đảo nhất thế gian – Nhân Tộc, trong thiên hạ này quả thật không có mấy người dám khinh thường!
Bên trong tộc Huyền Hoàng Nhân Vương, nam tử tóc bạc trẻ tuổi có chút lãnh khốc ngẩng đầu, rất cường thế, mang theo ngữ khí không cho phép nghi ngờ, nói: “Hắn là Nhân Tộc, còn chưa đến phiên các ngươi đến luận tội!”
Đây rõ ràng là muốn che chở, không cho phép người Nguyên Tộc làm khó Sở Phong.
Trong lúc nhất thời, Sở Phong lộ ra kinh ngạc, không ngờ rằng nam tử tóc bạc kia lại trực tiếp đẩy lí lẽ của đám người Nguyên Tộc trở về.
Nam tử vẫn luôn trưng ra dáng vẻ lãnh khốc ngạo mạn, quả thật khiến Sở Phong khó mà sinh ra hảo cảm, nhưng hiện tại lại nói ra những lời như vậy.
Nguyên Tộc, ngay cả nhất mạch của Vũ Thượng Thiên Tôn cũng dám mưu hại, có thể thấy được lá gan của bọn chúng lớn nhường nào! Trước khi nhất mạch Vũ Thượng sa sút đã từng vô cùng huy hoàng, đặc biệt là nguồn gốc của nhất tộc này, tuyệt đối không thể suy đoán.
Khi đối mặt với tộc Dị Hoang Nhân Vương, đám người Nguyên Tộc tuy là có kiêng kỵ, những cũng không hề e sợ.
“Huyết mạch dòng chính của tộc Huyền Hoàng Nhân Vương, nếu như tương lai ngươi nhắm vào Nguyên Tộc ta còn có thể có chút uy lực, nhưng hiện tại ngươi chỉ là người trẻ tuổi, vẫn chưa phải gia chủ, không lẽ ngươi muốn rước về cho tộc mình một đại địch hay sao?!”
Môt thanh niên cấp Thần Vương của Nguyên Tộc lên tiếng, ngữ khí rất trầm, người nọ đứng trên một khối đá màu bạc, dùng ngữ khí cường ngạnh chỉ trích nam tử tóc bạc.
Mà gã chuẩn Thiên Tôn nắm trong tay Từ Tủy Pháp Chuông cũng híp lại hai mắt, chưa hề lên tiếng, nhưng quanh người lại tản ra năng lượng vừa nồng đậm vừa khủng bố, gần như bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Nam tử tóc bạc đến từ tộc Huyền Hoàng Nhân Vương lại càng thêm lạnh nhạt, y lên tiếng: “Các ngươi đang đe dọa ta? Hắn chính là Nhân Tộc, ta lại là vương, tất nhiên phải che chở cho hắn, đây là chuyện của Nhân Tộc, há cho phép các ngươi ở đó mà khoa tay múa chân!”
Sau khi Sở Phong nghe được những lời này, cảm giác liền thay đổi, hắn cảm thấy nam tử lãnh khốc kia tuy rằng có hơi tự cao tự phụ, nhưng khí khái cũng không tính là quá kém, có thể nói ra những lời này đã là không tồi, vậy mà lại muốn che chở đồng loại Nhân Tộc.
Phía đối diện, thanh niên Thần Vương của Nguyên Tộc cũng cười lạnh nói: “Nhân Vương? Ha hả!” Sau đó gã ta liền hành động, tất nhiên không phải trực tiếp xuất kích về phía nam tử tóc bạc, mà là nhắm thẳng về phía Sở Phong, hành động này chính là một loại thái độ, biểu thị tộc Huyền Hoàng Nhân Vương không thể ngăn cản được Nguyên Tộc.
Tên chuẩn Thiên Tôn nọ khe khẽ gật đầu, ngay cả huyết mạch Thiên Đế chưa lạc hậu mà Nguyên Tộc cũng dám ra tay, tộc Huyền Hoàng Nhân Vương tuy rằng danh tiếng lừng lẫy, danh xưng có thể khai thiên dị hoang, tuy nhiên không thể khiến Nguyên Tộc sợ hãi!
Gã phối hợp với thanh niên Thần Vương trong tộc, Từ Tủy Pháp Chuông phát quang, muốn khóa trụ Chu Chính Đức, nếu không thì hậu nhân của nhất tộc bọn họ có thể gặp nguy hiểm.
Lúc này, thanh niên tóc bạc cũng cất bước, ngăn cản một kích của gã Thần Vương Nguyên Tộc, phịch một tiếng, sau khi hai người va vào nhau, thanh niên Nguyên Tộc lảo đảo lùi về sau.
Trong lòng gã ta ngơ ngác, đối phương tuyệt đối không sử dụng hết sức mình, gã ta có thể cảm nhận được một loại thong dong của nam tử tóc bạc, dễ dàng hất bay gã ta đi như thế, khiến gã ta bị thương nặng.
Thanh niên Thần Vương chà lau khóe miệng rỉ máu, lần nữa ngưng mắt quan sát liền phát hiện chuẩn Thiên Tôn nhà mình cũng đang mím chặt môi, giống như đã gặp trúng cường địch, Từ Tủy Pháp Chuông trong tay cũng bị chặn lại.
Bên trong tộc Huyền Hoàng Nhân Vương có một lão giả giơ hay tay lên trời, một tòa tháp mơ hồ dần hiện lên, khí huyền hoàng bốc hơi, khiến cho Từ Tủy Pháp Chuông của Nguyên Tộc đều run rẩy, chuông vang không dứt.
“Được thôi, tạm thời bỏ qua cho mạng chó của tiểu cẩu kia!” Tên chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo đến dọa người, hết nhìn lại nhìn ngọn tháp mơ hồ kia.
Sở Phong nghe xong những lời kia, sát khí trong mắt lập tức lưu chuyển, tên khốn Nguyên Tộc kia không để ý thân phận, ngôn từ thô thiển, vô lễ mà bá đạo, dám làm nhục người khác như thế.
Hắn thân là Đại Thần Vương, từ bản chất mà nói thì còn phải sợ tên chuẩn Thiên Tôn kia sao? Nếu như không phải trong tay đối phương có từ tủy, hắn quả thật muốn xông qua chỗ gã mà chém giết.
“Chó sủa!” Sở Phong tất nhiên sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt, sát ý nổi lên, một lát nữa, trước khi tiến vào lô thể bất hủ, hắn phải tìm cơ hội đại khai sát giới.
“Tiểu bối vô tri!” Gã chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc quát khẽ, sau đó không thèm để ý đến Sở Phong, chỉ nhìn về phía nhất mạch Nhân Vương.
Không thể không khiến gã thận trọng, bởi vì trong lòng gã lúc này đang run rẩy, phát hiện ra thứ kia chính là binh khí cứu cực trong truyền thuyết của tộc Nhân Vương – Huyền Hoàng Tháp!
Đồ vật này là binh khí trấn tộc của tộc Huyền Hoàng Nhân Vương, nắm giữ uy năng chí cường, có thể xem là một món bảo bối cổ xưa khó có thể suy đoán của dương gian, được xưng có khả năng khai thiên!
Chẳng qua gã tin tưởng, đây cũng không phải chân thân của món binh khí cứu cực nọ, mà là được người ta dùng bí pháp, chỉ có thể triệu hoán đến một phần uy năng trong một thời gian ngắn mà thôi.
Tình huống cụ thể hơn nửa chính là, có người dùng linh vật hỗn độn chịu lực của bộ phận hoa văn quy tắc Huyền Hoàng Tháp, sau đó mang theo đến nơi này!
“Được rồi, hai tộc chúng ta lần lượt lên đường, nước sông không phạm nước giếng!” Lão nhân trong tộc Huyền Hoàng Nhân Vương lên tiếng, hình dáng ngọn tháp mơ hồ trong hai tay đã biến mất, năng lượng nồng đậm quanh thân được thu lại.
Một tiếng hừ lạnh vang lên, gã chuẩn Thiên Tôn của Nguyên Tộc rời khỏi, đi về phía lô thể bất hủ.
Trên mặt đất có rất nhiều nham thạch, hỏa quang lượn lờ, một số vùng trũng chính là dung nham đỏ hồng xán lạn, có không ít thảm thực vật đặc biệt giống như kim loại mà phát quang, rễ cây đâm sâu vào đất đá bên dưới.