Thánh Khư (Dịch Full)

Chương 2872 - Chương 2873: Ai Chống Đỡ Lại (1)

Thánh Khư Chương 2873: Ai chống đỡ lại (1)

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Vừa hô, Thần Vương liền giải thể.

Sở Phong giống như Đại Phật, Đại ma tuyên cổ bất diệt giáng xuống, đánh đâu thắng đó.

Đây chính là hơn mười vị Thần Vương, hơn nữa còn đến từ Nhân Vương tộc, nhưng trước mặt hắn lại yếu ớt không chịu nổi, giống như bù nhìn bay tứ tung.

Quan trọng nhất chính là, tử huyết của hơn mười vị Thần Vương đỉnh tiêm, năng lượng Thần Vương khuấy động vọt lên tận trời, dung hợp lại cùng nhau, giống như thiên quốc chìm nổi ở nhân gian, đủ để miểu sát người đồng cấp. Thế nhưng, không có gì làm không được. Hắn có thể nghiền ép Nhân Vương đạo trường do sinh linh đồng cấp ngút trời tạo thành đến rách nát, chẳng khác nào một tờ giấy cửa sổ dễ dàng bị xé mở.

“Nhân Vương, ngươi cũng là Nhân Vương.” Có người kêu to.

Hơn mười vị Thần Vương Mạc gia tóc tai bù xù, có người mặt đầy vết máu, giọng nói run rẩy nhìn chằm chằm Sở Phong, có chút khó có thể tin.

Trên thực tế, tất cả mọi người đều cảm thấy không quá chân thực. Chu Chính Đức toàn thân chảy xuôi huyết dịch hoàng kim, thuận theo lỗ chân lông, dọc theo sợi tóc tràn ra ngoài. Quang hoa hoàng kim chói mắt, đứng bên trong thần cung như chủ chưởng thế gian.

Ngay cả sợi tóc của hắn cũng biến thành màu hoàng kim, từng sợi óng ánh, tách ra hào quang còn lóa mắt hơn cả nắng gắt, so với cái gọi là Thái Dương Thần Chỉ còn thần thánh và uy nghiêm hơn.

Khi ánh mắt của hắn mở ra, hoàng kim thiểm điện bay ra, vô cùng sắc bén.

Tất cả đều phát sinh một cách điện quang hỏa thạch, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Hắn thật sự quá nhanh, hơn nữa hắn vẫn còn đang xuất kích.

Sở Phong vẫn chưa hề ngừng chân. Từ đầu đến cuối vẫn hạ tử thủ một cách vô tình.

Phốc.

Hắn lăng không bay lên, đánh giết về phía trước giống như một thiểm điện hoàng kim sáng chói, trực tiếp đánh xuyên một vị Thần Vương, thần huyết nhuộm đỏ cấm địa.

“A…”

Cùng với tiếng kêu thảm, một thanh niên Thần Vương bên cạnh liền rút lui, hoành độ hư không muốn tránh thoát khỏi sát kiếp nhưng vẫn muộn.

Mái tóc hoàng kim trên đầu Sở Phong phất phới, giống như tiên ma trùng sinh, hoành dũng vô song, giơ tay nhấc chân đều mang theo phù văn nồng đậm, đều là trật tự, khiến cho mảnh thiên địa này phải run sợ, cả một vùng hư không bị bóp méo, như muốn nổ tung.

Hắn khóa lại hư không, vị Thần Vương kia không thoát được, giống như người bị giam cầm trong một bức tranh, trở thành người trong bức họa.

Phốc.

Sở Phong quá nhanh, như một cầu vồng, ánh sáng màu vàng quét ngang mà qua, hai tay của hắn kéo một cái, xé người kia thành hai mảnh, sau đó vứt xuống.

Hành động này giống như xé một tàn quyển. Bức họa người rách rưới tất nhiên không còn tồn tại, kết cục vô cùng thảm liệt.

Đây gần như là nghiền ép, không có bất kỳ đạo lý nào. Sở Phong tồi khô lạp hủ, một đường cứ như vậy mà quét ngang.

Ai chống đỡ lại?

Một đám Thần Vương liên hợp cùng một chỗ bị người ta đánh tan. Nhân Vương đạo trường sụp đổ, tất cả đều bị giết.

Vốn là người trong cùng một thời, nhưng Sở Phong lại giống như thiên quân hạ phàm, quét ngang một đám người cùng thế hệ, không gì làm không được, có ưu thế áp đảo.

Thậm chí, nghiêm chỉnh mà nói, tuổi Sở Phong còn nhỏ hơn cả so với bọn họ. Những người kia đừng nhìn bề ngoài còn rất trẻ nhưng tuổi thật lại lớn hơn nhiều.

“Keng.”

Có người tế ra Tử Kim Kiếm Thai, cực kỳ lóa mắt, vắt ngang trời cao giống như ma thế chi nhận chém xuống chỗ sâu nhất của vũ trụ, đại diện cho tử vong.

Một kiếm này cực kỳ đáng sợ, kiếm thể chỉ dài bằng bàn tay nhưng nó lại chém được hư không, kiếm khí ngàn vạn đạo, tử khí hạo đãng, bao phủ thiên khung.

Đây là đệ tử đích hệ Mạc gia, rất được sủng ái, nhận được một thanh thiên kiếm trong gia tộc danh túc, dung luyện từ mẫu kim, không gì không phá được. Nó được tế ra để chém Sở Phong.

Tuy nhiên, mọi người nhìn thấy cái gì?

Sở Phong cũng không tránh né, lại còn đón đỡ. Hư không chấn động khiến cho cả một vùng cấm địa oanh minh, núi ầm ầm rung động, sau đó dung nham ngập trời.

“Cái này…” Rất nhiều người cảm thấy khó mà tin được.

Kiếm thai bị cong, rất nhiều bộ phận của mẫu kim thì không bị tổn hao gì, nhưng phần mẫu kim mỏng manh lại bị rạn nứt, cuối cùng răng rắc một tiếng, kiếm thai tử sắc bị bẻ gãy.

Xoẹt.

Cùng lúc đó, Sở Phong há miệng, kiếm khí uẩn dưỡng bên trong lá phổi gào thét bay ra, hóa thành một đạo trường hồng hoàng kim dài đến mấy trăm trượng, chém thẳng Thần Vương xuất kiếm, máu văng tận trời cao, người kia ngay cả kêu một tiếng cũng không kêu ra được đã chết, hồn quang bị trảm diệt.

Bịch bịch bịch.

Gần trong gang tấc, các Thần Vương khác đều không cách nào bỏ chạy, đều phải liều chết phản kích. Rất nhiều thiên xích hoành không nện như điên tới, còn có tấm lưới sao trời bao phủ xuống, bao trùm Sở Phong, cũng có một chiếc cổ đăng lấp lóe, bấc đèn bộc phát ánh lửa chói mắt đốt về phía Sở Phong.

Trong khoảnh khắc sinh tử, tất cả mọi người không thể không liều mạng.

Những chuyện này đều phát sinh trong tích tắc.

Người Sở Phong đầy quang hoa màu vàng, như liệt diễm đốt cháy, sau đó lại như vòi rồng cuốn lên, bao phủ hắn. Hắn giống như Nhân hoàng chung cực thân tại thượng thương.

Bên ngoài cơ thể của hắn hình thành một màn sáng hộ thể. Nói một cách chính xác, đây chính là Nhân Vương vực hóa hình đặc biệt của hắn. Hắn đứng bên trong hoàng kim sáng chói, vạn pháp bất xâm, tiên thiên bất bại.

Bí bảo đánh xuống đều bị đánh bay ra ngoài.

Oành.

Đồng thời, khi kỳ ảo của hắn xuất kích, thiên xích bị bẻ gãy, tấm lưới lớn bị kiếm quang hắn phun ra xoắn nát, cổ đăng bị một quyền của hắn đánh nổ tung, ánh lửa trút xuống, đốt mấy vị Thần Vương gần đó kêu thảm, lăn lộn trong hư không, cơ thể bị cháy đen.

Sở Phong huy động quyền ấn, đầy trời đều là năng lượng của hắn, giống như kéo theo một đại dương màu vàng kim, lại giống như vũ trụ tinh không lao xuống trấn sát tứ phương.

Trong âm thanh phốc phốc, lại có ba Thần Vương bị hắn giết chết. Ba người bị hắn đánh xuyên cơ thể bay tứ tung ra ngoài, hồn quang dập tắt.

“A…”

Như một tiếng thú rống, chấn động cả một vùng cấm địa.

Chuẩn Thiên Tôn Mạc gia nổi giận, mắt đỏ bừng, nhưng cho dù ông ta muốn đốt cửu thiên cũng vô dụng. Tất cả vừa phát sinh trong chớp mắt đã kết thúc.

Mặc dù ông ta quát tháo nhưng khó mà vãn hồi được sinh mệnh của những người kia.

Ông ta tất nhiên nhìn thấy tình huống không ổn lập tức ra tay giết tới.

Đáng tiếc Sở Phong quá nhanh. Thân là Đại Thần Vương, khi đối mặt với “Thần Vương trẻ tuổi”, không ai có thể địch nổi hắn, chẳng khác nào người không cùng thời đại. Hắn càng giống chiến thần cổ lão đang bóp chết một đám “thiếu niên” ngây thơ vô tri.

Bình Luận (0)
Comment