Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Hiện giờ, thân thể này kiên cố mà dẻo dai, có thể được coi là thân thể phật đà đi lại trong nhân gian, dựa vào chính mình đả thông lạch trời không thể vượt qua, xây dựng nên căn cơ mạnh nhất.
Ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, rốt cuộc hắn cũng có thể vận dụng phấn hoa.
Hắn tháo xuống một viên trái cây tím biếc, ực một ngụm cắn vào, thất khiếu lập tức toát ra mây tía, đầy người là hương thơm, năng lượng nồng đậm được rót vào cơ được.
Tuy rằng hắn sớm đã đủ cường đại, nếu xét về Đạo Quả Hằng Vương Tiểu Âm Phủ thì càng không thể tưởng tượng. Nhưng hiện tại, loại trái cây này vẫn hữu hiệu với hắn.
Bởi vì, hiện tại sau khi hắn vận chuyển phương pháp hô hấp, không chỉ tẩm bổ cho thân thể, còn có hồn quang, năng lượng tinh thần tương ứng với Đạo Quả dương gian cũng đang thăng hoa!
Khi cối xay màu xám trong cơ thể xoay tròn, hắn xóa đi tất cả vật chất có hại, không để lại một tia hậu hoạn, mà những tinh túy đều bị nhanh chóng hấp thu!
“Hương vị quá ngon!”
Sở Phong tán thưởng, trông có vẻ rất hưởng thụ, cảm thấy cả người mình ấm áp, thần hồn giống như muốn rời khỏi thân thể.
Rất nhanh, hắn lại cắn một ngụm Huyết Nguyên Quả, quanh thân có xích hà lượn lờ, giống như đặt mình trong tiên cảnh.
“Vô cùng tuyệt vời!” Sở Phong bay bổng giống như uống say, Đạo Quả dương gian được tẩm bổ, quanh thân càng thần thánh, Trật Tự Thần Liên hiện lên trong lỗ chân lông.
Sau đó không lâu, hắn ăn sạch một đống trái cây, cũng hấp thu sạch sẽ phấn hoa, bên ngoài cơ thể tươi sáng rực rỡ, khí tượng kinh người, phụ cận như hình thành một mảnh thiên quốc.
Dạng tiến hóa này rất dữ dội, Đạo Quả dương gian tăng một mạch lên tới cấp Ánh Chiếu, sắp bước vào Thần cấp!
Đối với người sớm đã lãnh ngộ phong cảnh lĩnh vực như Hằng Vương thì dạng thay đổi mãnh liệt này không là cái gì, hắn có thể thong dong chịu được.
Đạo Quả dương gian, ở hôm nay không hề bị cố tình áp chế, hắn bắt đầu không kiêng nể gì mà leo lên, phải ngang hàng ngang vế với Đạo Quả Hằng Vương Tiểu Âm Phủ mới được!
Trên thực tế, một khi đạt thành Đạo Quả Hằng Vương thì cơ hội lựa chọn sẽ càng nhiều, đến lúc đó song vương giao hòa, âm dương va chạm, sẽ xảy ra chuyện gì?
Ai cũng biết, muốn tấn chức Thiên Tôn hết sức gian nan, cần dùng năm tháng để tiêu hao, đi nuôi dưỡng, đi nung luyện, giống như phàm nhân lên trời, khó có thể vượt qua.
Nhưng Sở Phong có tự tin, nếu va chạm với Đạo Quả Âm Dương Hằng Vương thì có lẽ không cần tích lũy năm tháng, hắn cũng có thể đánh xuyên qua tầng trở ngại đại đạo kia!
Đương nhiên, nếu lần này ba hạt giống nở hoa kết quả nhiều lần thì có lẽ không cần dùng đến những thủ đoạn đó, hắn vẫn có thể nhanh chóng tấn chức!
Dù sao ba hạt giống cũng quá phi phàm.
Trừ thổ chất tương đối cao cấp dùng đến vừa rồi, hắn còn có chuẩn bị ở sau, dị thổ càng mạnh hơn hoàng kim thổ kia một chút —— Là thổ chất cấp Thiên Tôn.
Ngoài ra, lần này Sở Phong còn thu được kỳ trân bất thế mà Thái Võ dùng để bồi dưỡng Kỳ Liên—— thổ chất cấp đại năng!
“Sinh trưởng quá chậm, xem ra cần bỏ toàn bộ hoàng kim thổ vào thôi!”
Quả nhiên, sau khi Sở Phong đặt toàn bộ hoàng kim thổ chất vào vại đá, tốc độ sinh trưởng của cây nhỏ cũng tăng lên, không ngừng mọc lên cao, trong chớp mắt đã hình thành thân cây Kim Thân một trượng sáu, phiến lá màu đen lay động, tia sáng đen lan tỏa, dị tượng kinh người, còn có lục hà nhàn nhạt giống như gợn sóng khuếch tán.
Chỉ một thoáng, một thanh âm kỳ dị truyền ra, giống như tiên nhạc cửu thiên, lại như âm thanh mà sinh linh chư thiên cùng hiến tế, còn có cả tiếng đạo âm.
Kịch biến bắt đầu, cái cây kia mọc lên nhanh dữ dội, sắp đi vào thời kỳ trưởng thành, mơ hồ thấy được nụ hoa sắp xuất hiện!
Thân cây trượng sáu có màu kim hoàng mà cứng cáp, mọc đầy những lớp vỏ rạn nứt như vảy, to chừng bàn tay. Tuy mới mọc lên, trưởng thành trong thời gian ngắn, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác năm tháng tang thương.
Điều này thật làm người ta kinh dị, nhìn thân cây giống như đang đối mặt với một đoạn lịch sử không thể tìm tòi, tràn đầy sự lắng đọng của năm tháng, như từng trải qua rất nhiều kỷ nguyên chìm nổi xa xăm.
Sở Phong cảm thấy, đây là khí tức được ẩn chứa trong hạt giống gây ra, không biết nó tồn tại trên thế giao đã bao nhiêu kỷ nguyên, trước sau chưa bị đánh tan.
Những lá cây chi chít lay động, ánh sáng đen soi chiếu, như vô số những sao trời hắc ám đột nhiên phát ra tia sáng rồi rơi xuống từ vũ trụ, khiến nơi đây có một khí tức cường thịnh khó có thể nói rõ.
Đồng thời, chung quanh thân cây cứng cáp còn có từng đợt từng đợt lục hà đan chéo, đi kèm với tiếng đạo âm và hiến tế, vang vọng khắp cả dãy núi.
Trong lúc mơ hồ, cứ như có vô số đời người hiện ra, có rầm rầm rộ rộ, lộng lẫy vũ trụ, thiên kiêu tranh bá, nhưng cuối cùng đều thê lương nhiễm máu, đi đến bước đường cùng suy bại thê lương.
Đó là vô số những đoạn âm thanh bi tráng mà thê lương, cả kết cục cũng mơ hồ ảm đạm, không thể hoàn toàn lưu lại.
Trên đỉnh cây, chạc cây sum suê, mạ vàng sáng rọi nhấp nháy, huyến lệ quang vũ không ngừng rơi xuống, một mảnh sương mù thần tiên thần thánh, nồng đậm vờn quanh, giống như đế hoa nở rộ!
Nụ hoa mọc ở chạc cây cao nhất, không ngừng sinh trưởng, dần dần to lên, càng thêm no đủ, đã dài tới mười cm, mùi hương thoang thoảng như ẩn như hiện mà lan tỏa.
Trong nháy mắt, vạn vật đều trở nên im lặng, mùi hương đó vừa xuất hiện đã làm khắp núi sông đều hoàn toàn yên lặng, rất nhiều phù văn trật tự đan chéo trên dãy núi.
Dị tượng kinh người, kết hợp với hương thơm nồng nàn làm cả người Sở Phong cũng yên lặng theo, tâm thần tường hòa, tất cả lệ khí sát phạt tan hết, như Thánh như Phật như Đại Hiền.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy tinh khiết như thủy tinh, sáng trong tựa trăng rằm, xán lạn như ánh bình minh, cả thể xác và tinh thần đều đang thăng hoa, thánh khiết xuất trần tuyệt thế.
Thậm chí, điều này làm người ta sinh ra một loại ảo giác rằng mình còn thuần khiết hơn cả Thiên Tiên Tử, trong lúc hốt hoảng, hắn cảm thấy mình như đang vũ hóa phi tiên.
Trong nhất thời, ánh mặt trời chiếu xuống, che đậy Sở Phong, thân thể hắn trong trẻo lấp lánh, đắm chìm vào trong đó.
Đóa hoa đang nở rộ, từng đợt từng đợt sương trắng quay cuồng, soi chiếu về hướng hắn, khi phấn hoa rơi xuống không có một tia lãng phí, như dòng chảy nhỏ giọt, toàn bộ ùa về hướng hắn.