Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong nhất thời, Hắc Đô yên tĩnh, không khí đáng sợ làm người ta hít thở không thông, nếu thiếu niên này quật khởi thì tương lai sẽ trưởng thành đến trình độ gì, muốn một người áp chế toàn bộ thế giới hắc ám sao?!
Một thiếu niên bạch y trong lúc bay múa nhìn có vẻ cực kỳ xuất trần, nhưng tình huống thật sự lại vô cùng bá đạo, quyền ấn kim sắc vô địch, đánh nát cả Thiên Tôn!
Quỷ khóc thần gào, Thiên Tôn chết thì sao lại không có dị tượng? Khắp càn khôn đều bị Trật Tự Thần Liên xỏ xuyên qua, máu Thiên Tôn văng tung tóe, trời rung đất chuyển, núi sông nổ vang!
Tất cả đều cực kỳ đáng sợ, chấn động lòng người.
“Xích!”
Thần hồng chói mắt, nở rộ trên mảnh đất nơi đây rồi đi xa cực nhanh, ngay trong nháy mắt mà có ít nhất mười mấy bóng người tỉnh táo lại rồi trốn về hướng phương xa.
Những người đó đều là Chuẩn Thiên Tôn, ban đầu đứng ở bên ngoài chiến trường, hiện tại muốn lập tức bỏ chạy.
Không phải chạy trốn cho chính mình, mà là đi cầu viện, ai ngờ được Sở Phong cường đại như vậy? Nhất định phải nói cho cao tầng, mời đại năng nhanh chóng xuất kích, trấn sát hắn!
Rất nhiều người đều đã biết, hai đại năng bế quan dưới lồng đất không trông cậy vào được, thời gian dài như vậy mà còn chưa đi ra thì chắc chắn đã xảy ra vấn đề.
Chỉ có thể gửi gắm hi vọng ra bên ngoài, triệu hoán các cường giả hắc ám khác.
Nhưng mười mấy thần hồng này đi nhanh thì dừng bước càng nhanh hơn!
Oanh! Oanh! Oanh!
Ánh hào quang lóa mắt bùng nổ, khi mười mấy bóng người vọt ra bên ngoài thì tất cả như đập vào viễn cổ thần sơn, bộc phát ra hào quang năng lượng màu bạc dọa người, tựa như biển sao nổ tung.
Nơi đó có một lớp hàng rào năng lượng, trước kia không hiện, nhưng khi bọn họ tiến lên thì nở rộ, ngăn cản tất cả mọi người.
Hơn mười Thiên Tôn đều khóe miệng ứa máu, có vài người đã đâm mạnh đến mức gãy xương.
Trong nháy mắt, bọn họ đã rõ tình trạng đã cực kỳ ác liệt, Hắc Đô bị phong tỏa, mảnh thành trì phế tích này đã bị phù văn của một Tràng Vực siêu cấp bao trùm.
“Dời đi một tòa thành trì khỏi vị trí cũ, lao đi mười mấy vạn dặm, thủ đoạn cao lắm!”
Lúc này, một Thiên Tôn trên chiến trường mở miệng, sắc mặt thật lạnh, cũng rất khó xem, lần này Sở Phong chủ động đánh tới cửa, còn có thể làm như thế, thật sự nằm ngoài dự kiến của bọn họ.
Tất cả mọi người ý thức được, trận chiến này là không thể tránh né, muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!
Bọn họ đều là thợ săn đi lại trong bóng đêm, ai chưa nhìn thấy máu chứ?
Nhưng cho dù là sát thủ trẻ tuổi hay là Thiên Tôn lâu đời, trong lòng ai cũng trầm xuống, nếu đối phương dám phong tỏa nơi đây thì tức là cực kỳ tự tin.
Lúc này, vẻ mặt người nào cũng cứng lại, tất cả đều có dự cảm không ổn.
Đặc biệt là người phụ trách ở nơi đây, họ cảm thấy sỉ nhục, họ là đầu lĩnh của cứ điểm Hắc Đô, đều là Thiên Tôn mà lại bị một thiếu niên giam ở chỗ này.
Một thân một mình mà muốn giết toàn bộ bọn họ, muốn huỷ diệt Hắc Đô?
Thật sự là vô cùng nhục nhã!
“Các vị, một tên hậu bối còn nhỏ hơn con cháu của chúng ta rất nhiều lại phô trương ương ngạnh, không coi ai ra gì, một mình mà chắn ở chỗ này, còn có chuyện gì càng sỉ nhục hơn không? Một tiểu bối mà muốn tiêu diệt sáu Thiên Tôn chúng ta, kiêu ngạo rốt cục! Chúng ta còn cần do dự sao? Nếu thật sự thua, bị giết thì không chỉ không được người ta đồng tình, còn bị nhạo báng, bị trào phúng, trở thành trò cười lớn nhất dương gian! Hiện tại, chỉ có thể đập nồi dìm thuyền, đánh cho thống khoái, cho dù chết cũng phải đốt cháy nhiệt huyết, quyết chiến đến cùng! Đừng ai mơ có thể phá vòng vây, hiện tại chỉ còn nước tử chiến, giết hắn, không có đường lui nào nữa, dùng hết khả năng đánh đánh ra một mảnh trời đất sáng chói!”
“Nói đúng, chúng ta là Thiên Tôn, uy chấn dương gian, vẫn luôn săn giết người khác, hôm nay lại có người chủ động chắn cửa, muốn săn giết chúng ta, quá buồn cười, cũng quá sỉ nhục, chỉ có thể đánh gục hắn mới là lẽ phải, cho dù máu nhuộm Hắc Đô, hồn phi phách tán, cũng phải kéo hắn cùng lên đường!”
Vài Thiên Tôn lâu đời lần lượt mở miệng, chiến ý dâng cao, đây là đang kiên định niềm tin, đạt thành nhận thức chung, không ai có thể lùi bước, phải tử chiến đến cùng.
Bởi vì Hắc Đô bị phong tỏa, cũng chỉ còn dường quyết chiến, hiện tại tâm niệm tuyệt đối không thể dao động, chỉ có thể liều mạng đến cùng mới có đường sống.
“Sát!”
Trong Hắc Đô, nhân mã, thợ săn trẻ tuổi, Thần Vương bất phàm của các tổ chức lớn đều cùng rống to, chừng mấy trăm nhân vật tinh anh, nếu cộng luôn cả một ít tôi tớ thì sắp đạt đến con số một ngàn.
Sở Phong thực bình tĩnh, nhìn niềm tin kiên định của bọn họ khi ủng hộ sĩ khí, hắn không tỏ vẻ gì, có vẻ rất lạnh nhạt.
“Sát!”
Tiếng hô đinh tai nhức óc nổ vang trong mảnh Hắc Đô này, thiên địa chấn động kịch liệt, đây là Thiên Tôn đang súc thế, kết quả chung sưc của mọi người.
“Buồn cười!” Sở Phong mỉm cười và nói, chung quy vẫn mở miệng nói: “Muốn biểu hiện hùng hồn một chút sao, sao không nghĩ đến thân phận của các ngươi, đều là đao phủ hành tẩu trong bóng đêm, đôi tay người nào cũng dính đầy máu, hiện tại cảm thấy mình là người bị hại sao, muốn cùng chung mối thù, liên hợp lại đánh một mình ta?”
Hình tượng hiện tại của Sở Phong là một thiếu niên, chỉ đứng một mình giữa sân, nhưng lại trào dâng như thế, coi rẻ hơn mấy trăm thợ săn hắc ám, đứng sừng sững ở trung tâm, cực kỳ trấn định.
Hiện tại hắn không sợ hậu quả gì, không có cố kỵ gì, chỉ muốn thỏa thích ra tay, kiểm nghiệm Đạo Qủa song Hằng Vương!
“Sát!”
Mấy trăm người hét lớn, cùng xuất kích, huyết khí đầy trời, sát ý kinh người sôi trào, người bên ngoài đều ra tay.
Oanh!
Đối mặt với sự vây công này, quanh người Sở Phong sáng lên, lập tức khí phách hiên ngang, sau đó quấy lên, năng lượng như biển cả lan tràn, thổi quét càn khôn.
Trong nháy mắt, rất nhiều sát thủ hắc ám đã tan biến!
Gần như trong nháy mắt, mấy Thiên Tôn đều biến mất, bọn họ đều là sát thủ lâu đời, ẩn giấu khí tức, âm thầm săn giết, đây là “Tu dưỡng” đã ăn sâu vào trong xương!
Đáng tiếc, bọn chúng gặp phải Sở Phong, dưới hoả nhãn kim tinh siêu cấp, không có gì ngăn cản được hắn, gần như không chỗ che giấu.
“Các vị, tung đòn sát thủ đi!”
Hắc Ám Thiên Tôn truyền âm với nhau, không ai dám không cẩn thận khi đối mặt với một thiếu niên cường đại, một Hằng Vương đã bao nhiêu thời đại mới xuất hiện một người.