Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oanh! Oanh! Oanh!
Một quyền rồi lại một quyền, vòm trời cũng bị đấm thủng, đập nát!
Các Thiên Tôn đẫm máu, tất cả đều bị đánh tan, căn bản không phải đối thủ của hắn.
Sau đó, rốt cuộc nơi này cũng yên tĩnh, Hắc Đô thành mảnh đất hoang, Thiên Tôn chỉ để lại vết máu loang lổ, những người khác thì không còn lại cái gì, tất cả đều vĩnh tịch.
Giữa sân chỉ có Sở Phong đứng một mình ở nơi đó, trong lúc bạch y phất phới có lây dính một ít vết máu, mái tung tung bay, khuôn mặt non nớt mà thanh tú, ánh mắt trong trẻo.
Được rồi, phải trả Hắc Đô quay lại vị trí ban đầu, chúng ta phải lễ phép, có vay có trả, để lần sau có mượn cũng dễ hơn ~
Một kích tuyệt thế của Đại Thiên Tôn Hắc Ám Sư Tử, bức hoạ Thất Tử Thân bùng nổ, kỳ ảo đứng thứ mười vang dội cổ kim, tất cả đều bị Sở Phong ngăn cản, sau đó cường thế đánh tan!
Tất cả đều kết thúc, thiên địa yên tĩnh!
Nếu không nhìn thấy kết cục ở nơi đây thì ai có thể nghĩ đến một thiếu niên như vậy lại huỷ diệt tất cả nhân mã trong một tòa thành trì cường đại của thế giới hắc ám!
Hắc Đô thật sự bị phế đi, trở thành “Mảnh đất hoang” danh xứng với thực.
Đường đệ của Phượng Vương, Thần Vương áo bào trắng cũng đã chết, Sở Phong không giữ gã lại.
Bởi vì cẩn thận suy nghĩ một chút, lấy người này để chủ động trao đổi Tử Loan thì không khác gì bảo hổ lột da, chỉ làm đối phương chuẩn bị đầy đủ, văng lưới chờ thu mà thôi.
Sở Phong cảm thấy, còn không bằng làm bộ không biết cái gì cả, như vậy càng dễ cứu người, không thể rút dây động rừng.
Chỉ cần hắn gây ra động tĩnh lớn, tin chắc những đại năng mai phục hắn ở động phủ Phượng Vương sẽ ngồi không được, nhất định đến để giết hắn!
“Chỉ chờ các ngươi xuất hiện!” Sở Phong nói nhỏ.
Hiện tại, điều hắn phải làm là phơi bày chuyện đã xảy ra ở nơi đây, trở thành một đại tin tức kinh động khắp cả dương gian.
Sở Phong đánh cướp đoạt chiến lợi phẩm, đánh hạ một tòa thành trì quan trọng đối với thế giới ngầm như vậy thì nói thế nào cũng nên có chút tài nguyên tiến hóa trân quý mới đúng.
“Thật nghèo nàn!”
Sau một hồi thăm dò, Sở Phong tương đối bất mãn, thứ có thể lọt vào pháp nhãn của hắn quá ít, hắn suy đoán tiền thưởng mà các sát thủ lấy được đều nằm trong tay hai đại năng kia.
Đáng tiếc, hai đại năng đó bế quan sâu dưới lòng đất, hiện giờ không thích hợp trêu chọc.
“Vì nhanh chóng tiến hóa, vì nâng cao một bước, ta nên chủ động xuất kích hơn, đánh hạ một sơn môn cường đại, sưu tập đủ nhiều dị thổ cấp đại năng!”
Sở Phong chuẩn bị xuất kích tiếp, vì cứu người, cũng vì giúp bản thân lột xác và tiến hóa lần nữa.
Hắn lơ lửng ở giữa không trung, bạch y phiêu động, lóng lánh mà xuất trần, nhìn xuống phế tích phía dưới, bắt đầu lôi kéo Tràng Vực, làm ra hành động kinh người nào đó.
“Có vay có trả, lần sau có mượn cũng dễ hơn, trả cho các ngươi!”
Sở Phong đứng giữa không trung, bỗng nhiên ném một cái, giờ khắc này giống như phật đà ném long tượng, tiên ma đoạn trời cao, thần lực vô song, ném cả tòa Hắc Đô vào trong hư không.
Thần từ trước đó bị chôn dưới lồng đất bị hắn lợi dụng một cách triệt để, lúc này đã phát huy ra nhiệt lượng thừa cuối cùng, hắn sắp xếp phù văn Tràng Vực lại lần nữa, truyền tống Hắc Đô trở về địa điểm ban đầu!
Oanh!
Hư không nổ đùng đùng, toàn bộ phế tích hoàn toàn đi vào không gian sụp đổ, thời gian trở nên hỗn loạn, Hắc Đô cũng biến mất theo!
Ở vị trí ban đầu của Hắc Đô, hai đại năng đang đứng tại chỗ, tâm tình ác liệt tới cực điểm, không có gì càng vớ vẩn và phẫn uất hơn chuyện hôm nay.
Dưới mí mắt bọn họ, Hắc Đô lại đột nhiên vẻ mặt, bị người trắng trợn mà... Đánh cắp!
“Khinh người quá đáng!”
Đối với bọn họ thì chuyện này thật sự quá xấu hổ và giận dữ, là sỉ nhục lớn nhất cả đời này!
“Ai, rốt cục ngươi là ai mà dám làm như vậy, đi ra cho ta!” Một người hét lớn, mái tóc tung bay ngược lên trời.
“Ra đây!” Một đại năng khác cũng quát.
Oanh!
Như thật sự đáp lại bọn họ, khi họ hét lớn thì Hắc Đô hiện lên, dưới cái nhìn trợn mắt há hốc mồm của bọn họ, Hắc Đô trực tiếp bao trùm ở phía trên rồi bỗng rơi xuống.
Bụi mù ngập trời, phù văn lóng lánh, Hắc Đô chôn hai đại năng ở phía dưới.
“@#¥%...” Hai người hết sức phẫn nộ!
Ở chung quanh bọn họ, hư không nổ tung, thân là đại năng, những gạch ngói và nhà đổ cột xiêu kia đều không thể chạm vào thân thể bọn họ.
Nhưng hàng động này lại có vẻ như nhắm vào họ, người kia lại... Đáp lại bọn họ.
Hai người tức sùi bọt mép, phổi cũng rung lên, sắc mặt âm trầm dọa người, com mẹ nó... Quá đáng giận đáng hận, là khiêu khích nghiêm trọng nhất!
Hắc Đô được trả ngược trở lại, đây là đang tát thẳng vào mặt bọn họ!
Năng lượng của hai người kinh người ghê gớm, lập tức xé rách Tràng Vực phong tỏa Hắc Đô, khí tức lập tức tràn ngập ra, sương máu Thiên Tôn bùng nổ, ngay lập tức, sát khí thổi quét mấy vạn dặm!
Họ đều đã chết, sáu Thiên Tôn không còn một ai sống sót, hơn nữa những hậu bối sát thủ tinh anh cấp Thần Vương cũng bị tiêu diệt, không còn thi cốt.
“A...”
Hai đại năng gào rống, làm vỡ nát cả mặt đất, trời cao còn có vô số vết rách lớn.
Bọn họ thực nghẹn khuất, những chuyện hôm nay trải qua làm hồn quang của bọn họ đều đang phát run, thật sự là giận đến điên cuồng, hận không thể lập tức tru sát kẻ khiêu khích kia.
Đặc biệt là trong hư không phế tích Hắc Đô còn có một hàng phù văn ngưng tụ: Có vay có trả, mượn lại không khó!
“A, sát!”
Mặc dù Sở Phong ở cuối đại địa xa xôi, nhưng vẫn cảm nhận được sát ý phía sau, hai sinh vật cường đại kia chắc tức muốn điên rồi.
Hắn xoay người lập tức rời đi, tiếp tục chạy tới mảnh đất tiếp theo.
Hắn cảm thấy mọi chuyện còn chưa đủ lớn, còn cần thêm một ngọn lửa, thậm chí là mấy ngọn lửa.
Không nghi ngờ gì nữa, sự kiện Hắc Đô không có cách nào che lấp, Thiên Tôn bỏ mình, động tĩnh thật sự quá lớn, khi huyết khí cùng sát khí lan tràn ra, dị tượng chấn động, tiếng gầm rú giống như sóng thần ập đến.
Ngày đó, tất cả mọi người trong Ám Châu đều cảm ứng được, rất nhiều sinh vật cường đại ra tới tra xét.
Đặc biệt là hai sinh vật cấp đại năng đang rống giận, núi non mặt đất đều hiện ra văn lạc, kinh động rất nhiều lão cổ không xuất thế, phong ba khổng lồ vô biên.
“Đậu xanh rau má, các ngươi biết không, xảy ra chuyện lớn rồi, một trong những cứ điểm mà thế giới ngầm mở ra bên ngoài - Hắc Đô bị người ta càn quét rồi!”