Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt của tất cả những người khắp thiên hạ đều dần dần tụ tập lại, mọi người kinh dị, sẽ không thật sự nhắm vào Sở Phong đó chứ? Trong nhất thời, lần đuổi giết này đã thu hút vạn người.
Nơi cực bắc của dương gian, chỗ Võ Hoàng bế quan. Đệ tử môn đồ nhất hệ Võ Phong Tử đều ngồi không yên, tất cả ồn ào hận không thể toàn bộ xuất kích, cùng đánh giết tên ma đầu kia, báo thù cho đồng môn.
“Chúng ta đi thỉnh tổ sư xuất quan, tru sát thứ đó!”
“Chỉ cần tổ sư hiện thân, cho dù cách xa hàng tỷ dặm dặm thì chỉ bắn ra một đầu ngón tay cũng đủ để nghiền nát hắn!”
Rất nhiều người trong môn hạ Võ Hoàng căm giận không thôi, có thể nói hôm nay lửa giận đốt cháy ngũ tạng.
“Đại sư huynh, đi xin chỉ thị sư phó đi!”
Ngay cả một đệ tử thân truyền của Võ Phong Tử cũng nhịn không được, mở miệng kiến nghị đại sư huynh truyền nhân nhất hệ Võ Hoàng.
Cuối cùng, lão nhân tóc bạc đầy đầu không nói một lời, đi vào sâu trong nơi cực bắc hắc ám, sau đó không lâu đã lấy ra một cây trúc trượng huyết sắc.
“Sư phó... Xuất quan sao?” Một đệ tử thân truyền của Võ Hoàng hỏi.
Đại sư huynh tóc bạc như tuyết hai mắt thâm thúy như vũ trụ trời sao, trên mặt không vui không buồn, nói: “Sư tôn có thân phận gì, nếu xuất quan vì một con sâu, phát động một kích tuyệt thế, vậy thật sự quá mất thân phận, đây là trúc trượng mà thời thanh niên sư tôn đã từng dùng, ngươi đi giao cho tiểu sư muội, kích hoạt phù văn là được, đủ để đóng đinh tên cuồng đồ kia.”
Cùng lúc đó, cách đó mấy chục châu, cũng không biết cách xa bao nhiêu tỉ dặm.
Sở Phong đi ra từ cái khe hư không, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hình như có người liên tục đuổi theo, thực sự có chút bản lĩnh, còn có thể phát hiện một tia dấu vết hắn để lại.
Hắn vỗ tay lên vại đá, muốn dùng nó đánh tan tất cả khí tức, như vậy có thể triệt để trốn thoát chứ?
Có chút không cam lòng, dựa vào cái gì kẻ địch dám đuổi giết hắn như vậy? Thật sự nghĩ hắn của hiện tại là quả hồng mềm sao?
“Phỏng chừng sinh vật cấp bậc như Võ Phong Tử trong ngắn hạn sẽ không xuất quan, cảm thấy giết ta không đáng để tự ra tay, trừ phi ta xử lý đệ tử của hắn.”
Đây là suy đoán của Sở Phong, vì thế, hắn từng nghiên cứu tất cả truyền thuyết, phương thức hành sự của những người trong nhất hệ này, cho nên hiện tại còn chưa cảm thấy áp lực gì.
“Hôm nay nhất đại thiên kiêu Sở Phong muốn tung ra đại điêu, cho dù là đại năng, chọc ta nóng nảy cũng phải đóng cọc ngươi!”
Sở Phong dừng lại, không tiếp tục bỏ chạy, quyết định làm một vụ lớn.
Hắn lấy ra luân hồi thổ, lại tung ra một cây mâu gỗ chỉ dài bằng chiếc đũa, đen nhánh mà có chút hư thối, hắn khoa tay múa chân chỉ lên vòm trời, bày ra tư thế giương cung bắn Thiên Lang.
“Có chút không cam lòng, ta còn muốn tìm cơ hội làm một buổi tiệc nướng, xiên chết mấy con cá lớn siêu cấp, lần này không biết chờ được ai đến.” Hắn lẩm bẩm.
Dùng mâu gỗ màu đen mục nát dài bằng chiếc đũa xiên chết mấy con cá siêu cấp, đây là tâm nguyện của Sở Phong, năm đó khi còn nhỏ yếu hắn đã từng xiên chết Chuẩn Thiên Tôn.
Với cảnh giới hiện tại và khi đã chuẩn bị đầy đủ luân hồi thổ, hắn cảm thấy hẳn không thành vấn đề.
“Vì sao có chút hồi hộp, tình huống không đúng lắm, có nguy hiểm gì đang tới gần?”
Sở Phong nhíu mày, hắn đứng trên một mảnh đất có chút u ám, nhìn chằm chằm vòm trời, tư thế... đã bày xong rồi, chỉ đợi bắn chết đại địch không rõ phía sau.
Nhưng hiện tại vì sao có cảm ứng thật không tốt, sâu trong đáy lòng vẫn cảm thấy bất an, không phải dấu hiệu tốt gì.
Không phải là Võ Phong Tử xuất quan muốn quân lâm thiên hạ thật đó chứ?! Sở Phong cảm thấy không ổn, nhưng hắn lại cảm thấy không đến mức, đáng lẽ kẻ điên kia sẽ không xuất thế vì hắn trong giai đoạn này.
Bởi vì dòng nước trong dương gian rất sâu, sinh vật chung cực tiền sử tuyệt đối không chỉ có một hai con, thậm chí có quái vật cùng cùng thời đại với sư phó của Võ Phong Tử tồn tại.
Giai đoạn này, ai xuất thế trước cũng sẽ bị khắp nơi theo dõi trọng điểm, chắc hẳn Võ Phong Tử sẽ không có dị động vào lúc này!
Khi dự cảm được không thích hợp, Sở Phong lập tức căng ra không gian, lao thẳng đi, rời xa nơi đang nán thân.
Nắm giữ Tràng Vực thì có thể mượn sức mạnh núi non vạn vật, Sở Phong như một tia sáng di động, lao đi trong thông đạo không gian đến nửa châu, sau đó xuất hiện ở một ngọn núi lớn nguy nga.
“Cảm giác này cũng không yếu bớt, ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng.” Sở Phong biến sắc.
Ở chung quanh hắn treo lơ lửng vô số những thần từ, như ngân hà vờn quanh, dẫn dắt núi non phía dưới và tinh khí biển sao thiên ngoại phóng ra sức mạnh Tràng Vực.
Hắn chuẩn bị đi xa vào bất cứ lúc nào, nhưng chung quy vẫn có chút không cam lòng, thật sự rất muốn đại khai sát giới, đánh rơi địch thủ đang đuổi theo, đã đến nước này thì hắn cũng không muốn hoàn toàn từ bỏ.
Sở Phong nhíu mày, hiện tại rốt cuộc là nguy cơ gì đang tiếp cận?
Cùng lúc đó, cũng cuối mảnh đất châu ấy, nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên nghỉ chân, trên người bà ta có một khối “Thiên bích” đặc thù, đó là vật báu vô giá luyện chế thành từ giới thạch căn nguyên dương gian.
Trong nhất hệ Võ Phong Tử, chỉ bốn đệ tử được lão coi trọng nhất có được nó, mà không phải tất cả môn đồ thân truyền đều nắm giữ, bởi vì nó quá trân quý.
Chỉ cần còn nằm trong phạm vi dương gian, cho dù đi tới đâu cũng có thể nghe được thông tin do Võ Phong Tử và ba đồng môn chưởng có “Thiên bích” gửi đến.
Hiện tại thiên bích trên người nữ đại năng tóc bạc Lăng Tuyên sáng lên, bà ta lẳng lặng lắng nghe, rất nhanh hư không đã vỡ ra, sư môn biết tọa độ của bà ta nên lợi dụng Tràng Vực truyền tống để đưa tới một cây chiến mâu máu chảy đầm đìa.
Nó dài khoảng một trượng, là binh khí chuẩn cứu cực luyện thành từ huyết trúc sinh trưởng trong hỗn độn, tương truyền nó sinh trưởng nhờ vào tắm mình trong dòng máu của tiên thiên thần ma sau khi chết.
Đương nhiên, điểm trân quý nhất của vật trước mắt không phải là chất liệu, mà là tích lũy vật chất đại đạo mà người sở gữu để lại, đây là binh khí của Võ Phong Tử lúc còn là thanh niên.
Nói là binh khí thời đại, thanh niên nhưng Võ Phong Tử sống đã bao lâu? Quá dài lâu, còn không chứng thực được tuổi tác chính xác của lão, cái gọi là thanh niên, tráng niên, thật ra chỉ là một đoạn thời gian siêu dài mà thôi!