Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cô gái ấy run run rẩy rẩy, mở cái mồm như bồn máu ra, muốn nói cái gì đó. Trái tim nàng ta đang rung động, dòng máu lạnh lẽo cũng ấm lên, tình cảm ngày xưa của nàng đều đã sống lại, nàng chứa đầy tình cảm.
Nhưng nàng nhìn lại chính mình, nàng đã xấu xí như vậy, toàn thân từ đầu đến chân không chỗ nào giống người, người khác nhìn thấy sẽ bị kinh hách.
“Không!”
Nàng kêu thảm thiết thê lương một tiếng, bưng kín gương mặt mình, không ngừng lùi lại từng bước một, cả người nàng run lên, không thể đối mặt với người kia.
Sự nhiệt liệt ngày nào, nỗi nhớ và trông chờ trước kia, cả tấm lòng nồng đậm nhu tình, hiện tại lại hóa thành... Lạnh như băng, tự oán tự trách, nàng hận không thể lập tức đi chết, sao nàng có thể nhìn thấy hắn ở chỗ này, sao có thể để hắn nhìn thấy dung nhan xấu xí như thế?
Năm đó nàng là một trong những mỹ nhân có được dung nhan đẹp nhất thiên hạ, có người còn tạo ra một danh sách, nàng được rất nhiều người gọi là đệ tứ mỹ nhân trong thiên hạ.
Nhưng hiện tại, nàng còn có cái gì? Quỷ dị, chẳng lành, tanh tưởi, xấu xí.
Nam tử đã từng ngưỡng mộ trước mặt, nhưng hiện tại gặp nhau, nàng lại trở nên như vậy, tim như bị đao cắt, huyết lệ đã chảy ra, nàng không ngừng lùi lại, một bước lại một bước, nặng như ngàn cân, thình thịch một tiếng, rơi thẳng vào Hồn Hà.
Nàng muốn chết, nàng muốn tự vẫn, không muốn để hắn nhìn thấy dung nhan xấu xí này, không muốn gặp lại trong hoàn cảnh hiện tại.
Nàng từng chờ đợi, khát khao tương lai, muốn đi gặp hắn, cho dù rất xa, đừng từ phương xa nhìn lại, cho dù chỉ tìm được hắn, nhưng có thể yên lặng nhìn bóng dáng hắn cũng được.
Nhưng hiện tại, chờ mong tốt đẹp ấy đã bị đánh vỡ, nàng không thể chấp nhận mình lấy trạng thái như thế đi đối mặt với người kia.
“Là ngươi...”
Người trong ô quang đã biết nàng là ai, cả hắn cũng không nghĩ tới là nàng, dung nhan đã từng tuyệt thế kia lại trở thành như vậy, cả người điêu tàn, không thể diễn tả.
Tất nhiên hắn biết nàng —— Tề Trân, ngày nào còn phong tư tuyệt thế, như u lan không cốc, xuất trần như tiên, xinh đẹp không gì sánh được.
Sao lại như thế?
Tiếng khóc thê lương vang lên bên bờ Hồn Hà, nữ tử vô cùng thống khổ, che lại gương mặt xấu xí, muốn trốn chạy, muốn tự sát.
Nhưng nàng lại không muốn vừa thấy mặt đã vĩnh viễn mất đi lần nữa, ly biệt lần này sẽ trở thành vĩnh viễn.
Đã bao nhiêu năm, nàng vẫn luôn đau khổ chờ đợi, hy vọng có một ngày gặp lại hắn, nhưng khi ngày này thật sự xuất hiện, nàng lại thống khổ và mâu thuẫn như thế.
“Ta tìm chàng thật nhiều năm, đợi chàng đã lâu, ta bất lực sợ hãi, sao chàng không thấy, năm đó chàng đã đi nơi nào...” Nàng khóc thút thít, lẩm bẩm, càng thêm bi thương, sao lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, nàng thật sự không muốn như thế.
Nàng không lui lại phía sau, không chạy trốn nữa, bởi vì nhìn thấy hắn thật sự không dễ dàng, nàng luôn cho rằng đã là vĩnh biệt, hắn không bao giờ xuất hiện ở nhân gian.
Hôm nay, hội ngộ trước Hồn Hà, cửu biệt lại gặp nhau, nàng khóc thút thít, nàng vui sướng, nàng đau lòng, biết hắn còn sống, còn ở nhân gian, nàng kích động muốn chết, nhưng nghĩ đến bản thân, nàng lại cảm thấy thê thảm muốn nổi điên.
“Ngươi... Tại sao lại như vậy?” Nam tử trong ô quang nhẹ nhàng hỏi.
“Ta không phải chủ động sa đọa, ta không phải vì cầu sinh mà tới nơi này, năm đó, ta mơ màng hồ đồ, không biết tại sao lại rơi xuống nơi này.” Nữ tử khóc lớn.
Giờ khắc này, nàng thật sự bi thương muốn chết.
“Ta muốn chết đi, nhưng ta lại không cam lòng, ta còn muốn gặp lại chàng một lần, cho nên, ta đờ đẫn sống qua ngày, có lẽ là chấp niệm đang chống đỡ, ta mới không hóa thành thịt thối, biến thành máu đen.”
Nữ tử khóc thút thít, nàng nhìn nam tử trong ô quang trước Hồn Hà, như chất chứa thống khổ và tủi nhục vô tận.
Nàng khẽ nói: “Năm đó, ánh mắt của chàng chưa bao giờ dừng lại trên người ta, ta có mất mát, có thương tâm, nhưng ta cũng không muốn rời đi, chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn thấy chàng là được.”
Nam tử trong ô quang than nhẹ, năm đó hắn chỉ coi nàng là tiểu muội, chưa bao giờ nghĩ nhiều cái gì, mà khi đó nàng cũng không làm rõ những chuyện đó.
“Ta nghĩ mình có thể chờ đợi, có một ngày có thể bước cùng chàng, nhưng chàng đi quá nhanh, ta đuổi không kịp, ta muốn tu hành nhanh hơn, hơn nữa, sau này chàng cưới nữ nhân kia.”
“Là nữ nhân kia... Hại chàng sao, chàng xảy ra chuyện, không còn được gặp lại.”
“Ta liều mạng tu hành, ta muốn sớm vào bước vào lĩnh vực Đại Vũ, ta muốn đi tìm chàng, ta muốn tìm chàng về, nhưng ta vẫn cảm thấy không đuổi kịp bước chân của chàng, quá chậm. Sau đó, rốt cuộc ta đã dùng bí pháp đặc thù đặt chân vào Đại Vũ cảnh, nhưng quá cấp bách, ta chịu không nổi, cuối cùng thất bại trên con đường này, biến thành như vậy...”
Tề Trân khóc thút thít, đứt quãng, nói ra quá khứ, nói ra cảm giác vội vàng của mình, nàng chỉ muốn nỗ lực đuổi theo, tăng trưởng tu vi để đi tìm hắn, để đưa hắn trở về.
“Sau đó, ta mơ màng hồ đồ, không biết tại sao lại rơi xuống chỗ này, chẳng lẽ ta... Đã chết sao? Chỉ là một chút chấp niệm, tàn linh được gửi gắm trong thi hài, đây... Mới là chân tướng sao?”
Nữ tử bỗng không khóc nữa, nàng như đoán được trạng thái của mình, nàng đã chết, cho nên mới tới nơi này, hiện giờ chỉ do lòng có chấp niệm, còn muốn gặp lại người kia, cho nên còn có tàn linh chưa tan?
“Tề Trân!” Nam tử trong ô quang mở miệng, hắn sớm đã không còn thái độ cường thế, vội bước về phía trước, lời nói thực nhu hòa: “Không phải sợ, ngươi không có việc gì.”
Hắn thật sự không biết những chuyện đó, giờ khắc này trong lòng hắn đau đớn, cũng có cảm giác vô lực, khi trở về, gặp lại, đã là bãi bể nương dâu.
“Chàng đừng lại đây, đừng tới gần. Ta... đã chết rồi sao, chỉ còn lại di hài, đang bị người ta lợi dụng? Chàng... Giết ta đi, ta không muốn trở thành nguồn ô nhiễm, đốt sạch cơ thể ô nhiễm này đi!”
Nữ tử vừa khóc lại cười, sau đó lại khóc lớn, thương cảm bi thương.
“Ta gặp lại chàng, ta vui sướng, nhưng ta cũng bi thương, vì sao lại gặp nhau trong hoàn cảnh này, ta xấu xí như thế, ta muốn... Đi!” Nữ tử rơi lệ, nói: “Tâm nguyện của ta đã hoàn thành, biết chàng còn tồn tại, còn sống, ta đã thỏa mãn.”
Trong nháy mắt, nàng như tan ra, đầy người đều là vết rách, nàng muốn tự hủy khối di hài này!
“Không!” Nam tử trong ô quang ngăn cản, thần quang che trời, bao trùm nữ tử lại, giam cầm thân này, kéo nàng ra từ Hồn Hà, đưa tới bên người.
“Đừng ngăn cản, từ xưa đến nay người trở thành nguồn ô nhiễm không ai có thể thành công nghịch chuyển, hơn nữa ta đã sớm chết ở năm đó, đây chỉ là di hài tàn linh mà thôi.” Nữ tử cười rồi rơi lệ.