Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Một gốc cây mười một quả, một gốc cây khác có tầm mười ba quả, quả trông giống như quả mơ, có quả còn gần bằng nắm tay người lớn, hương thơm nồng đậm mê người.
Hai gốc cây đó rất đặc biệt, rễ cắm ở trong chất lỏng màu vàng tựa như nham thạch nóng chảy, đó là vật chất tinh luyện trong Thái Dương Hà? Mang theo thuộc tính chí dương.
Hai gốc cây tử hà nở rộ, mưa lửa bắn tung tóe.
“Hồn Quả!”
Thứ này quá kinh người, ngay cả ánh mắt Sở Phong cũng trở nên xanh biếc, trên đường hắn đã kết nối với mạng lưới ánh sáng trên dương gian, cẩn thận tìm hiểu Hồn Quang động một phen.
Đây có thể xem là đặc sản kinh người nhất Hồn Quang động!
Loại hồn thụ này kết ra quả cả đời khó cầu, chỉ có nơi này mới có thể sinh trưởng, di chuyển đến nơi khác cũng vô dụng.
Không giống Tráng Hồn thảo, Hồn Hoa kia đã có những lần được chuyển đi khá thành công.
Hơn nữa, dược hiệu của Hồn Quả càng cao, càng nồng đậm, Tráng Hồn thảo làm sao có thể so sánh với Hồn Hoa.
Nếu như nói lúc trước Sở Phong muốn cứu Vũ Thượng Thiên Tôn, trong lòng còn chưa có nắm chắc tuyệt đối, nhưng hiện tại sẽ không còn những nỗi lo này nữa.
Chỉ cần người này còn sống, cho dù là sắp chết thì cũng có thể cứu trở về, có thể trùng tu kỳ hồn!
Trong trái cây ẩn chứa linh hồn nồng đậm, cả đời khó tìm, chỉ có một loại này!
Sáu vị Thần Vương vô thanh vô tức đã bị Sở Phong hạ gục, làm sao có thể ngăn được Hằng Vương từ xưa đến nay khó gặp?
Tuy nhiên khi Sở Phong muốn hái Hồn Quả liền phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, trên lá lại có hai con sâu, thoạt nhìn giống như con tằm, trắng trắng trong suốt, mập mập mập mạp, nhưng vậy là lại đều là Chuẩn Thiên Tôn!
Hiển nhiên trên người bọn chúng có bảo vậy để che giấu khí tức, hơn nữa cả hai cũng đang ngủ say, yên tĩnh bảo vệ hai gốc cây dược liệu.
Tuy nhiên giờ cả hai đều đã tỉnh dậy!
Bốp bốp!
Chuẩn Thiên Tôn cũng không kịp nhìn, hai con sâu vừa vừa động, đã bị Sở Phong đập chết, quả thật giống như người trưởng thành giẫm chết một con ấu trùng bình thường vậy.
Hắn tin chắc hai cái cây này rất khó lường, Hồn Quang Động cực kỳ để ý.
Nếu không phải tu vi đến Thiên Tôn cảnh, cũng đã trở thành thủ lĩnh một phương, thân phận cao quý, không tùy ý sai khiến được thì nơi này nhất định phải an bài hai con Thiên Tôn để sắp xếp bảo vệ dược thụ.
Sở Phong trực tiếp hái xuống một trái, trong nháy mắt nhai nuốt, linh hồn lập tức sôi trào, rất nhanh làm cho Hồn Quang của hắn tăng vọt!
Giờ khắc này toàn thân trên dưới của hắn cùng tất cả lỗ chân lông đều phun ra một lớp Hồn Quang mỏng, linh hồn vật chất nồng đậm quá mạnh, nuôi dưỡng linh hồn xuyên qua thân thể hắn.
“Không được, quá lãng phí!” Sở Phong gầm nhẹ: "Giữ lại.”
Hắn lấy thân là lò sưởi, đốt Hồn Quang, lấy hồn vật chất cung cấp rồi cùng rèn luyện hồn phách cho chính mình, đồng thời cũng dùng để nuôi dưỡng thân thể, hiển nhiên là về mặt nào cũng đều có ích.
Đương nhiên, quan trọng nhất là Hồn Quang của chính hắn lớn mạnh!
Thân thể như lò, áp vào Hồn Quang làm tất cả hồn vật chất đều ở trong cơ thể nổ vang, không phiêu tán được.
Trong lúc nhất thời, trong cơ thể Sở Phong, tiếng nổ chấn động hai tai, đến cuối cùng lại càng vang lớn hơn nữa, giống như là đang truy kích, bách luyện mẫu kim.
Hồn Quang lóng lánh, không ngừng bị thân thể chi phối và tôi luyện.
Trấn giữ thân thể hắn là Hằng Vương, máu như tia chớp xẹt ngang, ở trong cơ thể Sở Phong không ngừng xẹt qua, về sau hóa thành những ngọn lửa thiêu đốt Hồn Quang.
Rất nhanh, Hồn Quang liền biến chất!
Hồn Quang mãnh liệt kích động, sau đó cô đọng lại rồi hóa hình, giống như kiếm khí bắn ra, hóa thành một chùm sáng vọt ra ngoài cơ thể, giống như một thanh kiếm khí có thể xé rách bầu trời.
"Hồn Quả, quá bá đạo, ta thiếu chút nữa bị thiêu chết rồi, tuy nhiên loại cảm giác thăng hoa này rất tuyệt vời, Hồn Quang của ta có thể một mình xuất ra ngoài giống như một trò ảo thuật đáng sợ!"
Hồn Quang hóa thành kiếm quang quy thể, chảy xuôi trong máu.
Tử Loan nhìn hắn bằng ánh mắt trông mong, Hồn Quả quý hiếm như vậy, cô ta tuy rằng vô cùng thèm muốn nhưng lại ngại phải mở miệng ra hỏi, bởi vì nó thật sự quá trân quý.
Cô ta cũng biết, loại vật này chỉ nên dùng cho người cần dùng, nếu cô ta ăn thì hiệu quả sẽ cường đại quá mức.
Sở Phong nhìn cô một cái, nói: "Ngươi đừng nhìn, cánh tay nhỏ bé và đôi chân nhỏ bé này của ngươi trông gầy như cọng giã đỗ. Nếu thật sự ăn một quả thì hồn quang sẽ bị đốt thành tro luôn!”
Tử Loan uể oải, mình lại chịu thua kém như vậy sao? Cách đây không lâu bà đây vẫn là cấp Đại Vũ đó! Dám miệt thị ta, cứ chờ xem, sớm muộn gì cũng có một ngày bổn cung thức tỉnh từ kiếp trước, lấy thân thể cấp Đại Vũ này trấn áp ngươi thôi!
Cô ta an ủi bản thân bằng phương pháp chiến thắng tinh thần.
Tuy nhiên Sở Phong nhìn sang một chút, sau đó hái một trái trên cây xuống, dùng đầu ngón tay bẻ một miếng nhỏ đưa cho cô ta, nói: "Không phải tiếc nuối, cho ngươi, trước tiên thử xem một chút.”
Động tác của Tử Loan nhanh nhẹn, không còn giống nữ nhân ngạo kiều nữa, nhanh chóng nuốt chửng, thậm chí còn không kịp nhấm nháp hương vị.
Sau đó, cô ta hét lên: "Nó đang cháy đó, ngọn lửa có thể bùng phát trong 30 ngày luôn.”
Chính xác, cả người cô ta đều bốc hỏa, nhất là nơi đó, linh hồn tách ra hóa thành ngọn lửa lớn, muốn lao ra rồi phóng lên trời, thiêu đốt một cách trắng trợn.
Sở Phong vội vàng ra tay, thật đúng là như hắn dự liệu, thứ này căn bản không phải chuẩn bị cho người tiến hóa cấp thấp, Thiên Tôn cũng còn miễn cưỡng.
Hắn trợ giúp cô ta áp chế, luyện hóa, lúc này mới để cho Tử Loan tiếp tục, sau khi chữa trị thương thể cùng Hồn Quang đã chiếm được một vài điểm tốt, thần hồn vững chắc, tăng vọt một khoảng.
“Chờ ngươi đến Thiên Tôn cảnh rồi lại tìm ta!”
Sở Phong nói xong liền ăn nốt trái cây đang cầm trên tay.
Quả nhiên, lúc này thân thể hắn càng phát sáng lạn, linh hồn vật chất bị phong ấn vào trong cơ thể kịch liệt lóe ra, vang lên tiếng vọng còn lớn hơn tiếng búa sắp đập vào.
“Đang bốc cháy rồi!” Tử Loan kêu lên.
“Để ta giúp ngươi dập tắt!” Sở Phong trấn áp hồn lực trong cơ thể, lấy máu làm lửa, đốt Hồn Quang, không ngừng phát ra tiếng nổ vang.
"Ý ta là ngươi đó, mau xem đi, ngươi sắp bị thiêu chín rồi!" Tử Loan chỉ vào gót chân của hắn.
Sở Phong cũng có cảm giác nhưng thật sự không đau, nhưng giờ khi cúi đầu nhìn liền phát hiện dưới chân quả thật bốc cháy, tuy rằng còn chưa làm tổn thương thân thể nhưng cũng rất nguy hiểm.
Ít nhất đôi giày chiến đấu phẩm giá cao cấp của hắn cũng đã bị thiêu một ít!